Thời Sênh dùng thiết kiếm ổn định thân thể, kẹt lại ở giữa hai cái cây.
Tinh Lan đứng ở bên trên nhìn cô, không hề có ý muốn ra tay giúp đỡ.
Thời Sênh mắng chửi trèo lên, “Ngươi bị bệnh à, đột nhiên xuất hiện trước mặt ta thế.”
“Không ngờ ngươi còn có sở thích nhìn trộm người khác giao phối.”
“Ngươi không nhìn trộm ta thì sao biết ta đi nhìn trộm người khác? Ngươi đâu có kém ta!” Thời Sênh cười lạnh.
Quả nhiên là đáng ghét chết đi được.
Tinh Lan nhìn cô xuyên qua ánh sáng, khóe môi hơi cong lên, “Nhưng ta không có thói quen nhìn trộm người khác giao phối.”
Thời Sênh bỗng nhiên rút kiếm ra, chém thẳng về phía Tinh Lan.
Tinh Lan chỉ hơi kinh ngạc, thân hình nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, tránh né thiết kiếm, “Thanh kiếm này của ngươi rất thú vị.”
Cổ tay Thời Sênh khẽ động, thiết kiếm quét ngang một đường. Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Chém chết ngươi thì càng thú vị hơn.”
Tinh Lan né tránh luồng sáng đó, nhảy lên trên cây, “Ngươi trở mặt cũng quá nhanh rồi đấy?”
Lúc trước mới nói muốn làm bạn đời của hắn, chỉ chớp mắt một cái đã muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Thời Sênh chém thiết kiếm vào thân cây. Cây đại thụ to bằng hai người ôm đổ rầm xuống. Tinh Lan bị ép rơi xuống bên cạnh.
Lá cây rơi lả tả bay khắp nơi, ánh sáng lập lòe.
“Không ăn được thì đạp đổ, có vấn đề gì à?”
Giọng nói phách lối vang lên theo tiếng lá cây rụng.
Tinh Lan nhờ ánh trăng nhìn thẳng vào mắt Thời Sênh. Dường như hắn muốn nhìn vào tận nơi sâu nhất trong đôi mắt cô.
Tĩnh lặng như cái chết.
Một lúc lâu sau, Tinh Lan mới lên tiếng, “Lời đề nghị của ta ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ.”
Hắn nhảy lên, rồi ẩn vào trong rừng sâu, giọng nói vang lên rất khẽ, rồi biến mất trong màn đêm.
Giống như hắn chưa từng xuất hiện vậy.
***
Cuối cùng Bạch An cũng không sao. Phong Diệm tìm cho hắn một vu y. Ở thế giới người thú, vu y là một nghề nghiệp rất được yêu thích.
Ai có thể bảo đảm không khi nào bị bệnh chứ?
Cho nên vu y chỉ cần không làm chuyện gì táng tận lương tâm thì cho dù ở bộ lạc nào cũng đều có được ưu đãi rất tốt.
Vị vu y Phong Diệm mời về còn rất trẻ, hơn nữa cũng rất tuấn tú.
Dàn hậu cung của nữ chính dường như lại có thêm một người vu y.
Hơn nữa trước đây Lâm Thất Thất cũng đã từng gặp người vu y này. Lần gặp gỡ này còn không biết sẽ phát triển đến mức độ nào nữa?
Thời Sênh âm thầm quan sát hai người, quả nhiên phát hiện nữ chính và vu y như có cơn sóng ngầm mãnh liệt.
“Linh Khê, ngươi muốn múc nước à? Để ta giúp ngươi.” Bạch Tuyên chạy đến trước mặt Thời Sênh, toét miệng cười vui vẻ.
“Nói nhỏ thôi!” Thời Sênh trừng mắt nhìn hắn.
Bạch Tuyên không hiểu tại sao, nhưng vẫn nghe lời ngậm miệng lại, rồi nhìn theo ánh mắt của Thời Sênh.
Bên cạnh hồ nước, Lâm Thất Thất đang múc nước, còn tên vu y mới đến đó đang đứng bên cạnh. Hai người nói chuyện có vẻ rất hòa hợp.
“Thất Thất, để ta cầm cho.” Vu y đến giúp Lâm Thất Thất cầm thùng nước.
“Không cần đâu, tự ta làm được.” Lâm Thất Thất cười từ chối.
Nhưng vu y không chịu, cứ nhất quyết tranh giành với Lâm Thất Thất, chỉ một lát sau toàn bộ nước trong thùng đã hất hết lên người Lâm Thất Thất.
Vu y vội vã dùng đưa tay ra lau nước trên người Lâm Thất Thất. Lỡ tay chạm phải ngực Lâm Thất Thất, ánh mắt hắn lập tức trở nên nóng bỏng.
Thời Sênh đẩy Bạch Tuyên, “Trẻ con không được nhìn, xem cái gì mà xem, mau đi gọi Bạch An đến đây bắt gian.”
Bạch Tuyên đỏ mặt, nhanh chóng di chuyển tầm nhìn, “Lâm Thất Thất là bạn đời của thủ lĩnh, sao có thể làm vậy với người thú khác chứ.”
Tuy giữa người thú với nhau cũng chẳng có bao nhiêu trung trinh, nhưng thân là bạn đời của thủ lĩnh, thường sẽ không làm những chuyện như vậy.
“Thế nên ta mới kêu ngươi đi gọi Bạch An đến bắt gian đó.” Thời Sênh nhìn Bạch Tuyên bằng ánh mắt quan tâm yêu thương trẻ bị thiểu năng.
Bạch Tuyên gật đầu “ồ ồ”, rồi chạy về phía hang động của Bạch An.
Vu y kéo Lâm Thất Thất đến một cánh đồng hoang phía sau hồ nước, nơi đó cỏ mọc cao, người thú đi vào cũng không che được đến ngực.
Hai người đi vào bên trong, người bên ngoài căn bản không thể nhìn được gì.
Bạch Tuyên nhanh chóng dẫn Bạch An đi đến, Thời Sênh đứng ở một nơi Bạch Tuyên có thể nhìn thấy được, chỉ tay về phía cánh đồng hoang kia.
Bạch Tuyên lập tức hiểu ý, dẫn Bạch An đi về hướng đó.
Trong cánh đồng hoang nhanh chóng vang lên tiếng tranh cãi. Vết thương của Bạch An còn chưa lành hẳn, cô ta đã dây dưa với người khác. Cho dù sau này Bạch An có thể chấp nhận dàn hậu cung của Lâm Thất Thất nhưng chắc chắn lúc này hắn không thể chịu được.
Lại thêm việc Lâm Thất Thất từng bị người của bộ lạc Bạch Hổ đẩy ra, tình cảm trong lòng Lâm Thất Thất dành cho Bạch An đã hơi phức tạp rồi, chỉ hơi kích động một chút sẽ lập tức diễn biến thành cảm xúc phức tạp hơn.
Bọn họ muốn tiếp tục ân ân ái ái e là không thể nữa rồi.
Phá CP thành công.
“Bạch An là anh trai của ngươi, tại sao ngươi lại đối xử với hắn như vậy.”
Thời Sênh quay vụt đầu lại, nam nhân mặc áo lông vũ đen tuyền đang đứng đằng sau cô.
Buổi tối hôm đó Thời Sênh còn chưa nhìn rõ trên người hắn mặc cái gì, chỉ cảm thấy thứ đồ chơi đó cũng có chút phiêu diêu.
Lúc này nhìn rõ rồi, cô không tránh khỏi co giật khóe miệng, cái này là… người chim à?
Trên người hắn lộ rõ vẻ nguy hiểm, nguy hiểm đến mức có thể khiến Thời Sênh quên mất khuôn mặt đó. Thời Sênh lùi lại phía sau một bước, “Ta sẽ không đồng ý với ngươi, cút mau, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Cánh môi mỏng của Tinh Lan hơi nhếch lên, khoảnh khắc đó dường như trên hoang mạc nở đầy những nhánh cây anh túc khiến con người trầm mê, nguy hiểm nhưng lại dụ hoặc con người mê say.
“Ngươi sẽ đồng ý.”
“Ngươi đánh giá bản thân mình quá cao rồi.” Thời Sênh hừ lạnh, “Chuyện ta không đồng ý thì sẽ không có ai ép được ta.”
“Vậy à? Vậy chúng ta… thử chờ xem sao.” Tinh Lan quay người rời đi.
Thử chờ cái ông nội nhà ngươi!
Có tin bà đây trói nhà ngươi lại…
Ồ, ý tưởng này hay đấy chứ!
[…] Ký chủ, cô có thể bình tĩnh một chút được không?
Không đúng… hình như Phượng Từ như vậy đều tương đối khó đối phó, không chỉ là về mặt trí tuệ, mà còn cả về vũ lực.
Khả năng bắt được hắn rất thấp.
Nhưng cũng không thể không thử xem sao.
***
Chuyện của Lâm Thất Thất và vu y khiến Bạch An vô cùng tức giận, liên đới đến cả Thời Sênh cũng bị xui xẻo theo. Bạch An truy cứu chuyện trước đây Thời Sênh cho Bạch Tuyên ăn hạt châu đó.
“Rốt cuộc muội có phải là em gái ruột của ta không hả?” Bạch An giận điên người, “Ta sắp chết rồi mà muội lại đưa nó để cứu mạng người thú khác à?”
“Ngươi làm sao mà chết được.” Thời Sênh ngồi đối diện Bạch An, tùy ý nghịch ngợm thanh kiếm của cô.
Bạch An không biết có phải bị kích động hay không, nhảy dựng lên, “Muội chỉ muốn ta chết thôi đúng không?”
Thời Sênh thoải mái thừa nhận, nhìn hắn có chút mong chờ, “Đúng vậy, ngươi có đi chết không?”
“Ngươi…” Bạch An chỉ tay vào Thời Sênh, tức giận đến mức không nói nên lời, hồi lâu sau mới thốt ra một câu, “Nghe nói ngươi muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta?”
“Đoạn tuyệt quan hệ xong rồi.”
“Vậy ngươi còn ở đây làm gì?” Bạch An đập lên bàn đá, âm thanh to đến mức đứng ở bên ngoài cũng nghe thấy được, “Nếu đã đoạn tuyệt quan hệ với ta thì cút ra khỏi bộ lạc Bạch Hổ ngay!”
Lúc này Bạch An rất không muốn nhìn thấy cô. Lâm Thất Thất đã đội mũ xanh cho hắn, cô còn chọc giận hắn như vậy, hắn không ra tay đánh cô đã là cố nín nhịn lắm rồi.
Nếu cô muốn đoạn tuyệt quan hệ thì đoạn tuyệt đi.
Hắn muốn xem xem, cô rời khỏi bộ lạc Bạch Hổ rồi sẽ sống ra sao.