Boss Là Nữ Phụ

"Có gì ăn không? Ta đói quá!” Hùng Tam Muội xoa bụng. Cái bụng cũng rất phối hợp, phát ra tiếng kêu ục ục như để minh họa.

Khóe miệng Thời Sênh khẽ giật, đứa trẻ trâu này là quá rộng lượng hay là không có đầu óc đây!

“Đưa họ lên đi.” Thời Sênh dặn dò xong nhìn đám người thú đang xem kịch.

Hùng Tam Muội được dìu lên. Có người thú tiến lên đỡ Tinh Lan, Thời Sênh ngăn lại, “Để ta.”

Đám người thú nhìn nhau, lùi về phía sau.

Thời Sênh xách Tinh Lan lên núi, ném vào trong hang rồi mặc kệ hắn ở đó. Đến khi nghe xong Hùng Tam Muội kể lịch sử trải qua nguy hiểm, lúc này Thời Sênh mới về hang.

Tinh Lan vẫn duy trì tư thế bị ném khi nãy, quần áo trên người không biết nhặt từ đâu về, nên không vừa vặn lắm.

Thời Sênh đứng trên hang một lúc, rồi bước vào trong, thẳng tay bóp cổ Tinh Lan.

Cô còn chưa dùng lực, đột nhiên có âm thanh vang lên, “Ngươi muốn ta chết như vậy sao?”

Tinh Lan chầm chậm mở mắt, đối mặt nhìn Thời Sênh.

Thời Sênh nhíu mày, “Ngươi tỉnh từ lâu rồi đúng không?”

Tinh Lan kéo khóe miệng, “Nếu không thì ta phải chết ở đây rồi.”

Thời Sênh thu tay lại, trấn tĩnh đứng bên cạnh, “Ngươi tìm ta làm gì?”

Tinh Lan chống thân người ngồi dậy, tay xoa xoa cái cổ vừa bị cô bóp, trên đó dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ ấm áp, “Lần trước... những gì ngươi nói với ta, ta đã về suy nghĩ kỹ rồi.”

“Ta nói cái gì?”


Tinh Lan nhìn cô, “Ngươi nói ta mọi chuyện đều phải thuận theo ngươi, nghe theo lời ngươi.”

“Thế nào? Ngươi làm được rồi sao?”

Tinh Lan đứng dậy, tiến gần về phía Thời Sênh, hai tay chống lên bức tường đá đằng sau cô, “Ta không làm được, nhưng, ta cho phép ngươi trở thành bạn đời của ta.”

Hắn hôn xuống mà không hề có dấu hiệu báo trước nào. Thời Sênh theo bản năng tránh né, Tinh Lan lại cầm lấy tay cô, đặt lên đỉnh đầu, khí lực cực lớn ép cô lên bức tường đá đằng sau.

“Tinh Lan, ngươi muốn chết sao?” Thời Sênh cắn răng trừng mắt nhìn hắn.

Đáy mắt Tinh Lan xẹt qua một tia u ám. Hắn dựa sát đầu lên đầu vai cô, hơi nóng phả ra bên tai cô, “Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ ta lại muốn có được một thứ như bây giờ.”

Hắn hơi nghiêng đầu, cắn một cái vào đầu vai Thời Sênh. Cô hơi đau, nhưng cũng có chút tê dại.

Hắn chậm rãi dùng lực, hàm răng đâm rách da, Thời Sênh ngửi thấy mùi máu tươi.

Thời Sênh giơ chân lên định đá Tinh Lan, nhưng Tinh Lan lại thuận thế xoay người ôm ngang thân cô. Cô bị hắn ôm vào lòng, hai chân bị hắn kẹp chặt lấy.

Hắn khẽ thổi bên tai cô, giọng nói đê mê dịu dàng, tựa như tiếng nỉ non của đôi tình nhân giành cho nhau, “Thứ ta muốn có được, đều chỉ có thể thuộc về ta mà thôi.”

Nhưng lúc này Thời Sênh lại cảm thấy lạnh lẽo.

Thời Sênh giãy giụa, nhưng cô phát hiện cơ thể mình bắt đầu vô lực. Cô kinh ngạc nằm sấp trong lòng hắn.

“Ngươi... ngươi đã làm gì ta?” Cái đồ thiểu năng nhà ngươi!! Kiếm của bà đâu rồi!

Tinh Lan hơi thả lỏng tay, một tay khẽ xuyên qua hông cô, bế bổng cô lên rồi đặt lên chiếc giường đá ở bên cạnh. Hắn cúi xuống nhìn cô, “Để nàng ngoan ngoãn hơn.”

Tinh Lan lấy tay che mắt cô lại, “Đừng nhìn ta như vậy, ta không thích đâu.”


Thời Sênh: “...”

A a a a!!!!

Ta muốn giết chết hắn!

Quả nhiên Phượng Từ như thế này vô cùng đáng sợ. Cô muốn Phượng Từ đáng yêu cơ. Cô không muốn thể loại rắn độc này!

Không biết Tinh Lan đã dùng thứ gì, ý thức của Thời Sênh rất nhanh rơi vào trạng thái hôn mê, không chống cự nổi nữa.

***

Khi Thời Sênh tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trong hang động, quần áo trên người vẫn còn nguyên, không có dấu vết bị động vào.

Đương nhiên, nếu không tính đến bờ môi đã hơi tê dại.

Cô thử ngồi dậy, nhưng cơ thể mềm oặt vô lực, chỉ một chốc đã lại ngã xuống.

“Tỉnh rồi à?” Tinh Lan đi từ ngoài hang vào, hắn đã thay bộ áo lông vũ đó, mái tóc cũng sạch sẽ trở lại, dường như con người nhếch nhác khi nãy hoàn toàn không phải là hắn.

Thời Sênh thôi không giãy giụa nữa, nhìn hắn tiến lại gần, “Ngươi muốn gì?”

Tinh Lan ngồi xuống cạnh cô, giơ tay xoa mặt cô, “Ngoan ngoãn một chút, đến khi nào nàng chịu thu móng vuốt lại, ta sẽ thả nàng ra.”

Lửa giận dâng lên trong lòng Thời Sênh, “Ngươi cứ đợi đấy!”

Ngón tay trỏ của Tinh Lan vuốt ve đôi môi cô, hắn chỉ cười mà không nói gì.


Mấy ngày sau đó, người thú trên núi không hề xuất hiện ở hang động của cô, người duy nhất cô có thể nhìn thấy là Tinh Lan.

Thời Sênh không còn sức lực, ngay cả sức lực để cầm nắm đồ vật cũng không có, cơ thể giống y như người bị liệt.

Cho dù cô dùng cách nào cũng không thể khôi phục lại thể lực. cô gọi Nhị Cẩu Tử, Nhị Cẩu Tử cũng không thèm để ý đến cô, tức đến điên đầu.

Tinh Lan cũng không làm gì cô, hằng ngày chỉ ôm lấy cô rồi hôn. Cô phản kháng, hắn liền như bị động nộ, có mấy lần suýt nữa thì làm thật, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn lại được.

Cô từ chối một nàng dâu như vậy, thật là đáng sợ!

Khi Tinh Lan hôn cô, cô không phản kháng cũng không đáp lại, chỉ trừng mắt nhìn hắn.

Đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, ngay cả một chuyển động nhỏ cũng không có.

Dường như Tinh Lan không thích ánh mắt đó của cô. Hắn giơ tay che mắt cô lại, dán lên đôi môi cô khẽ nói: “Đừng nhìn ta như vậy.”

Nhưng chỉ một giây sau hắn đã đè cô xuống, thử cố cạy môi cô ra.

“Ngoan nào, đừng có cắn chặt như vậy.” Hồi lâu sau vẫn không có kết quả, Tinh Lan nhẹ giọng dụ dỗ, “Để ta vào trong đi.”

Thời Sênh không nói gì, cô chỉ cần mở miệng nói chuyện đã tạo cơ hội cho hắn kiếm được chỗ trống tiến vào rồi.

Thời Sênh bắt đầu như đi vào cõi mộng. Trước đây khi cô cưỡng ép hắn, có phải hắn cũng có cảm giác như vậy không?

Cô ghét loại cảm giác không thể nắm vững trong tay được như thế này.

Thời Sênh thấy buồn bực trong lòng. Bỗng nhiên cô mở miệng ra, đầu lưỡi của Tinh Lan trượt vào, Thời Sênh cắn mạnh một cái.

Máu tươi tràn ngập, sắc mặt Thời Sênh bỗng trắng bệch, cả người cứng đờ.

Tinh Lan phát hiện ra có gì không đúng, nhanh chóng lui ra ngoài, đứng dậy nhìn cô, “Nàng sao vậy?”

Thời Sênh đẩy hắn ra, ghé vào bên giường nôn khan, nôn từng ngụm máu trong miệng ra. Sắc mặt cô trắng bệch đến đáng sợ, rõ ràng là không nôn ra được gì, nhưng cô lại không ngừng nôn khan.

Tinh Lan vỗ nhẹ sau lưng cô, đầu mày nhíu chặt lại nhìn vật dơ bẩn trong vết máu dưới đất.


“Cút!” Thời Sênh đẩy hắn ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng để bà đây nhìn thấy ngươi nữa.”

Đáy mắt Tinh Lan hiện lên một tia u ám, nhưng rất nhanh chóng đã bị tâm tình khác che đi. Hắn quay người rời đi, không quay đầu lại nhìn thêm lần nào nữa.

Có một giọng nói đang gào thét trong lòng, hắn không được phép làm như vậy nữa.

Hắn sẽ hối hận.

Không thể đối xử với cô ấy như vậy được.

Nhưng...

Hắn không thể khống chế được bản thân, giọng nói đó ngoài việc kêu gào cũng không làm được gì khác nữa.

Tinh Lan gần như chạy trốn khỏi hang. Hắn sợ nếu hắn còn ở đó nữa hắn sẽ không khống chế được bản thân làm ra chuyện gì quá đáng.

Thời Sênh nôn đến mệt lử mới vô lực nằm xuống giường.

Cô phải giết chết hắn!

Giết chết hắn!

Tinh Lan đi cả đêm không về, ngày hôm sau Thời Sênh phát hiện cô đã có thể cử động, cơ thể không còn mềm oặt như vậy nữa, cô lập tức xuống giường, đi ra cửa hang.

Tinh Lan đứng bên ngoài hang, dường như hắn đang đợi cô.

“Rốt cuộc trong lòng nàng có ai?”

Thời Sênh suýt nữa thì phun máu tươi giết chết hắn, trong lòng cô có ai à? Làm cứ như thể cô là kẻ bội bạc phụ tình không bằng? Cô còn chưa tìm hắn tính sổ đâu đấy, hắn còn không biết xấu hổ nữa!

Tức quá đi mất!

Kiếm của bà đâu rồi?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận