Boss Là Nữ Phụ

Đội trưởng cảnh sát cho hai viên cảnh sát ở lại, nghĩ cách lôi đứa trẻ trâu ở trong phòng ra ghi chép và giáo huấn.

Chủ nhiệm giáo dục thấy có cảnh sát ở đây, cũng không tiện nói gì, đành sầm mặt rời đi.

Chuyện Thời Sênh nhảy lầu ầm ĩ khắp học viện Snow Etam. Bỗng nhiên trường học xảy ra chuyện lớn như vậy, sao có thể không khiến mọi người chú ý được chứ?

Trên diễn đàn trường xuất hiện không ít bài đăng, trong đó bài đăng có tên gọi “Một bạn học sinh nhà phá sản, tinh thần bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nhảy lầu ở trường học chơi” hot nhất.

Phía dưới toàn là người xem kịch vui, thậm chí còn có người dùng nặc danh ác ý nói, vậy mà người đó còn chưa chết, chẳng phải nực cười lắm sao?

Thời Sênh không muốn xem những bài đăng đó, một đám thiểu năng vô công rồi nghề giả vờ giả vịt, chỉ biết lên mạng kêu gọi luyên thuyên.

Hai viên cảnh sát canh giữ bên ngoài suốt đêm, cứ cách một tiếng lại gõ cửa một lần, Thời Sênh thấy quá phiền phức, cuối cùng đành phải đồng ý cho họ ghi chép.

Cô vẫn là trẻ vị thành niên, trong nhà cũng không còn người thân gì, cảnh sát cũng chỉ đành dạy dỗ cô một bài thuyết giảng đạo đức rồi thôi.

“Tốt nhất là em chuyển trường đi.” Một viên cảnh sát ghi chép lúc chuẩn bị đi nhắc nhở Thời Sênh một câu.

Một gia đình làm ăn, không thể chưa từng đắc tội ai. Xã hội pháp chế, họ sẽ không giết chết ai, nhưng họ cũng sẽ dễ dàng đùa cợt cho người đó không được yên thân.

Chiêu trò của đám con nhà giàu này không phải họ chưa từng thấy bao giờ.

Một cô bé còn ít tuổi như vậy, cuộc đời mới vừa bắt đầu…

“Không trải qua đau khổ thì còn chưa trưởng thành được.” Thời Sênh nhìn đối mặt với viên cảnh sát đang đứng ở cửa, vẻ mặt cô lạnh nhạt, có vẻ lạnh lùng trưởng thành không hợp với độ tuổi của cô.


Viên cảnh sát cảm thấy câu nói này rất có lý, nhưng câu nói sau đó của cô khiến hắn suýt nữa thì phụt ra.

“Tôi muốn trở thành nỗi đau khổ của họ.”

Thiếu nữ toét miệng cười, nhưng đáy mắt không có nửa phần gợn sóng, vẻ mặt đó xuất hiện trên mặt một cô bé con còn nhỏ tuổi sao kỳ lạ quá.

Phía sau lưng viên cảnh sát túa ra mồ hôi lạnh, cô nhóc này sao lại đáng sợ như vậy chứ.

Viên cảnh sát: “…” Đứa trẻ này chắc chắn là bị bệnh, phải nhắc nhở trường học đưa nó đi kiểm tra mới được.

Còn không nuôi sống được bản thân mình mà dám ăn nói xằng bậy như vậy nữa.

Viên cảnh sát cầm cuốn sổ ghi chép rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Cô nhóc này vô cùng tà môn.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy ai nhảy lầu bao giờ à?” Thời Sênh nhìn quét qua đám học sinh đang ngó nghiêng ở bên ngoài, lập tức hét lớn về phía đó.

“Đúng vậy, chưa bao giờ nhìn thấy ai nhảy lầu mà vẫn còn dương dương đắc ý. Lạc Thù cô nhảy lầu cô thấy mình vẻ vang lắm à? Nếu đã giỏi giang như vậy sao cô không chết luôn đi?” Em gái ở phòng đối diện Thời Sênh lập tức châm chọc.

Thời Sênh nhẹ nhàng đốp lại, “Cô còn chưa chết thì sao tôi chết được chứ?”

“Cô...” Em gái mặt mày bỗng chốc đỏ bừng lên, nhưng chỉ một giây sau đã tiếp tục tươi cười châm chọc, “Nhà cô phá sản rồi, không biết tại sao cô vẫn dám sống tiếp như vậy nữa nhỉ?”

“Có điều khoản pháp luật nào quy định phá sản thì phải chết sao?” Mẹ kiếp, phá sản thì sao chứ? Phá sản thì không còn quyền con người nữa à?


“Ừ thì không có, nhưng cô dựa vào cái gì để sống tiếp chứ?” Ánh mắt em gái đó lướt hai vòng khắp người Thời Sênh, “Xem chừng vóc dáng cô cũng khá đấy, ra ngoài bán thân chắc cũng sống được đó.”

Thời Sênh gãi đầu, bỗng nhiên cầm chiếc gậy lau nhà ở bên cạnh không biết được ai vứt đó ném thẳng về phía em gái kia.

Em gái đó không ngờ Thời Sênh đột nhiên ra tay, sợ hãi kêu lên một tiếng, té ngã lộn nhào vào phòng ký túc xá, định đóng cửa phòng lại nhưng lại bị cây gậy lau nhà chặn lấy.

Em gái không khỏe được bằng Thời Sênh, bị đẩy một cái lảo đảo.

Em gái ngã dưới đất, chạm vào mỹ phẩm đặt trên chiếc bàn bên cạnh, đổ đầy xuống dưới đất. Cô ta cũng kinh ngạc nhìn người đang xông từ ngoài cửa vào, “Lạc Thù, cô điên rồi.”

“Lạc Thù... cô dám đánh tôi... tôi sẽ không tha cho cô đâu...” Em gái thấy Thời Sênh không hề có ý dừng lại, cơ thể không ngừng run rẩy lùi lại phía sau.

Thời Sênh cười lạnh lùng, giơ chân đóng cánh cửa phòng lại, che đi những ánh mắt tò mò bên ngoài.

“Người đi chân đất không sợ xỏ giày.” Bây giờ cô thân cô thế cô, không còn gì cả, có gì phải sợ chứ!

***

“Em Lạc Thù lớp 10 – 9, đánh nhau với bạn học, tung tin đồn nhảm, coi thường kỷ luật, hành vi tồi tệ...”

Phương Tiểu Huân đi vào trường học đã nghe thấy loa phát thanh vang lên.

Phương Tiểu Huân ở trường học không hề tầm thường, dáng vẻ soái khí tiêu sái kéo theo cả đám fan não tàn. Hiện tại trong trường học, nữ chính đã hình thành nên thế cục đối kháng ngang bằng với nam chính, là một trong những nam thần được yêu thích nhất.


Đúng vậy, Phương Tiểu Huân chính xác là được xếp hạng vào danh sách nam thần.

Đám fan não tàn đa số là nữ.

“A a a, nam thần nhìn mình...”

“Phương Tiểu Huân nhìn mình, Phương Tiểu Huân nhìn mình, em thích anh!”

Giọng của các fan não tàn của Phương Tiểu Huân gần như át cả tiếng loa phát thanh. Phương Tiểu Huân ngoắc ngón tay ra hiệu cho nữ sinh đứng gần nhất.

Nữ sinh đó choáng váng đi tới, “Nam... nam thần, có gì dặn dò?”

Phương Tiểu Huân đeo kính đen, nhìn có vẻ rất ngầu. Cô ta hơi đẩy kính đen xuống, khóe môi cong lên một nụ cười tà ác, “Có thể nói cho tôi biết chuyện loa phát thanh vừa nói là sao không?”

Nữ sinh chắp hai tay lại thành hình trái tim, mặt đỏ bừng lên, một lát sau mới phản ứng lại được từ trong mỹ sắc.

Cô ta kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra trước đó không sót chữ nào cho Phương Tiểu Huân nghe.

Thời Sênh mới chỉ quay lại trường học chưa đầy 48 giờ, trước tiên là đánh bảo vệ gác cổng, sau đó uy hiếp quản lý ký túc xá, sau đó lại gây ra vụ náo loạn nhảy lầu, bây giờ lại đánh nhau với bạn học.

Cảnh sát đi rồi, loa phát thanh trường lại treo tên cô lên, phê bình trước toàn trường.

Phương Tiểu Huân cảm thấy kỳ lạ, không phải là Lạc Thù bị ép đến phát điên rồi đấy chứ? Tính cách hoàn toàn khác với cô ta trước kia.

“Cảm ơn em, cô bé đáng yêu.” Phương Tiểu Huân đặt ngón tay dưới bờ môi ấn một cái, rồi gửi một nụ hôn gió cho nữ sinh kia.

“A, nam thần gửi cho mình nụ hôn gió, hạnh phích quá!” Nữ sinh kích động reo lên.

Phương Tiểu Huân đi ra khỏi đám nữ sinh vây quanh.


Thời Sênh đánh cô ta một trận, trong lòng Phương Tiểu Huân gọi đó là một mối hận, mối thù này nhất định phải báo.

***

Thời Sênh ở lỳ trong ký túc xá, không thèm lên lớp.

Từ sau khi cô đánh em gái kia, đám người đó cũng không dám tìm cô gây chuyện nữa, nhưng trên diễn đàn trường càng ngày càng có nhiều nói cô có bệnh, mạnh mẽ yêu cầu trường học đuổi Thời Sênh ra ngoài.

Thời Sênh thấy vậy chỉ cười nhạt khịt mũi khinh thường, một bầy trẻ trâu còn dám đuổi cô ra sao?

Cho dù trên diễn đàn trường có náo loạn thế nào, chỉ cần không có tên thiểu năng nào đến tìm cô đâm đâu vào chỗ chết thì Thời Sênh đều không quan tâm.

Cũng nhờ tin tức trên diễn đàn trường Thời Sênh biết tin nữ chính đã từng về trường học.

“Còn nổi tiếng hơn cả mình cơ à...” Thời Sênh lật xem một lượt bài post, không phải là bài post bày tỏ thì là bài post thể hiện sự sùng bái. Rồi lại xem mấy bài post về cô, không nói cô có bệnh thì nói đuổi cô ra khỏi trường học.

[...] Ký chủ, trọng tâm chú ý của cô có thể không bất thường như vậy được không?

--- Tin tức độc quyền! Trận đấu bóng rổ giữa hai nam thần sẽ diễn ra vào thứ sáu tuần này trên sân bóng rổ trường, hỡi các fan, các bạn đã chuẩn bị xong chưa?

Bài post này vừa được đăng, nhưng vừa đăng đã được ghim ngay ở đầu trang, vừa nhìn đã biết là bài đăng chính thức.

Thời Sênh nhấn vào nhìn qua, phía trên cùng là poster Phương Tiểu Huân soái khí vs một hoa mỹ nam.

Phương Tiểu Huân vs Giang Trần Cảnh.

Phía dưới chém tung trời, khen hai người lên tận trời, là thượng phẩm chỉ có trên trời không có dưới đất.

Thời Sênh tổng kết lại một câu – trận đấu bóng rổ thứ sáu tuần này, ai thua sẽ phải đồng ý với người thắng một điều kiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận