Boss Là Nữ Phụ

Tô Diệp Diệp không xuất hiện trong kịch bản, nhưng cô ta cùng họ Tô với Tô Đồ. Từ sự thiếu cung kính của cô ta khi nhắc đến Tô Đồ có thể thấy ít nhất thì cô ta và Tô Đồ cũng có quan hệ huyết thống với nhau.

Thời Sênh đã nhìn ra được Tô Diệp Diệp là người ngốc nghếch đơn giản không có tâm tư gì. Cô vẫn thích người ngốc không có tâm tư gì như vậy.

Thời Sênh nhấn vào xem ảnh đại diện của Tô Diệp Diệp. Một cô gái mặc quân phục, rất có tinh thần, trang điểm ăn diện vào tuyệt đối là một mỹ nhân.

Sao lại nghĩ không thông đi làm cảnh sát cơ chứ?

Tô Diệp Diệp: Tôi nói cho cô biết, nếu cô thực sự muốn tán đổ được Tô Đồ thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý khuynh gia bại sản, hơn nữa còn chưa chắc đã tán đổ được ấy.

Một Lũ Thiểu Năng:... Cô nói chuyện này với một kẻ bị tình nghi như tôi có thích hợp không?

Bây giờ cô còn là đối tượng được Cục Cảnh sát đặc biệt quan tâm đấy biết không hả?

Tô Diệp Diệp: Tôi đâu có nói chuyện liên quan đến công việc, không sao.

Một Lũ Thiểu Năng: …

Tôi nghi ngờ nếu tôi hỏi cô cũng nói hết luôn đấy.

Tô Diệp Diệp: Chuyện quan trọng nhất, cô thực sự muốn tán đổ Tô Đồ, he he, cô sẽ phải lộ mặt đúng không, thế nào tôi cũng sẽ bắt được cô.

Một Lũ Thiểu Năng: Cảm ơn cô đã nhắc nhở, tôi nhất định sẽ không lộ mặt.

Lại dám có chủ ý này sao, bây giờ các chị gái đều đáng sợ như này hết à?

Tô Diệp Diệp: …

Thời Sênh không muốn nói chuyện với Tô Diệp Diệp thêm nữa, cảm thấy IQ của mình bị sỉ nhục.

Cô chuyển khoản 500 cho Tô Đồ.

Tô Đồ vẫn không trả lời, tức là hắn không online rồi.

Thời Sênh ăn cơm xong, liền lượn một vòng trên phố, không biết đã đi tới hiện trường cướp ngân hàng tự lúc nào.


Bên ngoài ngân hàng được căng dây giới hạn của cảnh sát. Quần chúng vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ vào bên trong, còn có không ít đơn vị truyền thông đứng bên ngoài phát trực tiếp hình ảnh tại hiện trường.

“Bây giờ trộm cướp to gan lớn mật thật đấy, ban ngày ban mặt mà cũng dám đi cướp. Nghe nói chúng còn mang cả súng theo nữa, thật đáng sợ.”

“May mà lúc đó tôi không có mặt ở đây, thật sợ chết khiếp đi được, nhỡ chẳng may bị trúng đạn thì thôi xong đời luôn rồi.”

“Cũng không biết cảnh sát có bắt được bọn chúng không nữa…”

Bọn cướp đã chạy hết, không bắt được một tên nào, khi cảnh sát đến nơi, chỉ nhìn thấy đuôi xe của bọn cướp.

Nếu không thì sao lại nói cảnh sát luôn là người cuối cùng đến hiện trường đây?

Thời Sênh nhìn xung quanh một lát. Chẳng thấy có gì thú vị cả, cô liền quay người rời đi.

[Ký chủ, có người theo dõi cô kìa.]

Thời Sênh mắt không thèm liếc lấy một cái đi thẳng về phía trước, “Nhị Cẩu Tử, chúng ta thành thật với nhau một chút, có chuyện thì nói thẳng.”

Khi nó nhắc nhở cô thì chắc chắn là có chuyện.

Hệ thống nhà người khác hễ có một chút nguy hiểm là nhắc nhở ngay. Còn Hệ thống của cô, khửa khửa, nếu nó không ra được, khi cô gặp xui xẻo có lẽ nó chỉ hận không thể đạp thêm cho cô vài nhát ấy chứ, đồ Hệ thống rách nát.

[Không sao, chỉ muốn nhắc nhở Ký chủ một chút.] Hệ thống vô cùng nghiêm túc nói.

Cái gì mà Hệ thống rách nát, có lòng tốt mà lại bị coi là kẻ lòng lang dạ thú!

Thời Sênh hồ nghi, “Ngươi mà tốt như vậy sao?”

[Cô cứ coi như là tôi bị nhiễm virus rồi đi vậy.] Nếu Hệ thống có thể mỉm cười thì lúc này đây nhất định nó sẽ nhìn Thời Sênh mỉm cười cực kỳ thân thiện.

“Bệnh không nhẹ đâu.” Thời Sênh nghiêm túc gật đầu, “Mau về kêu chủ nhân thiểu năng nhà ngươi chữa cho đi, đừng chần chừ thêm nữa rồi lại đến giai đoạn cuối thì khổ.”

[…] Mỉm cười, Ký chủ cô nói cho tôi biết đi, làm sao cô sống lớn được đến chừng này mà không bị người ta đánh chết vậy.


“Thì bởi vì ta lợi hại chứ còn làm sao nữa. Kẻ muốn đánh chết ta đều bị ta đánh chết hết luôn rồi.” Thời Sênh cong mày tươi cười.

[…] Uy hiếp biến tướng! Bản Hệ thống không chịu khuất phục, log out đã.

Hệ thống một lời không hợp liền log out.

“Thiểu năng.”

Phạm vi Hệ thống có thể điều tra được chắc chắn rộng lớn hơn cô. Nó nói có người theo dõi cô thì chắc chắn không sai.

Thời Sênh đi đến chỗ ít người, đến nơi vắng vẻ cô lập tức phát hiện ra người đang theo dõi mình.

Kỹ thuật theo dõi khá lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra được đó không phải là cảnh sát. Cảnh sát có được kỹ thuật theo dõi như vậy thì sẽ không lần nào cũng để đối tượng tình nghi chạy thoát.

Trước tiên giải quyết tên thiểu năng này cái đã.

Thời Sênh rẽ thẳng vào một cái ngõ, nhưng cô phát hiện người phía sau không đi theo cô nữa.

Thời Sênh: “…”

Mẹ kiếp, có ý gì vậy?

Thời Sênh lập tức quay lại, đuổi theo kẻ theo dõi đó, “Hi.”

Kẻ theo dõi ngẩn người, một người lạ mặt bỗng nhiên gọi mình, ai cũng sẽ có vẻ mặt như vậy, hắn ta lấy làm lạ hỏi: “Có chuyện gì không?”

Thời Sênh híp mắt cười, “Muốn thử đấu với anh một trận xem sao.”

Đầu gối duỗi ra, nghiêng về phía thân dưới của kẻ theo dõi. Hắn ta phản ứng cực nhanh, tránh bộ phận quan trọng của mình ra, nhưng vẫn bị đánh trúng.

Kẻ theo dõi hình như đã bị khiếp sợ, một giây sau đã giận đùng đùng, “Cô bị điên à?”


Thời Sênh nắm lấy quần áo hắn, kéo sang bên cạnh.

Bên đường bỗng nhiên có hai người đánh nhau, còn là lối đánh cao cấp, lập tức thu hút sự chú ý của người hai bên đường. Kẻ theo dõi có lẽ là sợ bị người khác chụp ảnh được nên nhanh chóng chạy về phía con ngõ ít người qua lại.

Vốn dĩ là hắn theo dõi người ta, sao bây giờ lại đổi lại là bị đuổi thế này?

Kẻ theo dõi cũng nghĩ mãi mà không hiểu, nhưng khí thế của cô gái đuổi theo hắn phía sau vô cùng đáng sợ. Nếu hắn không chạy có lẽ hắn sẽ phải kết thúc ở đây luôn.

Con ngõ ngoằn ngoèo, nhanh chóng không có người nữa. Kẻ theo dõi bị Thời Sênh đuổi đến đường cùng trong con ngõ đó, mắt hắn nhìn thấy sắp cắt đuôi được, nhưng kết quả cô ta lại rẽ từ một con ngõ khác ra.

“Phù phù…” Kẻ theo dõi dựa vào tường thở dốc, “Cô… cô có phải là con gái hay không?”

Hắn đã chạy đến mức sắp kiệt sức rồi, vậy mà cô ta vẫn còn đuổi theo được.

“Anh nhìn thấy tôi có chỗ nào không giống con gái hả?” Thời Sênh thở dốc một hơi, ngón tay chỉ từ trên xuống dưới.

Kẻ theo dõi thở phì phò, “Cô đuổi theo tôi làm gì?”

“Anh theo dõi tôi làm gì?”

“Tôi không có theo dõi cô.” Kẻ theo dõi cứng miệng.

“Không theo dõi tôi thì anh chạy cái gì?”

“Cô không đánh thì tôi có chạy không?”

“Anh không theo dõi tôi thì tôi có đánh anh không?”

Thời Sênh đá một cước. Cô không chơi trò đọc vè với hắn đâu nhé, mẹ kiếp IQ đi dạo chơi đi lạc mất luôn rồi.

Kẻ theo dõi không còn sức lực gì nữa, bị Thời Sênh đè xuống đất, mặt hắn đỏ bừng lên, phẫn nộ trừng mắt nhìn Thời Sênh.

“Nào, nói cho tôi biết, ai sai anh theo dõi tôi?”

“Tôi không có theo dõi cô mà.” Kẻ theo dõi vẫn giữ nguyên câu nói đó, “Tôi nói cho cô biết, cô đánh người như vậy là phạm pháp, tôi có thể kiện cô đấy.”

“Thế thì anh kiện đi, cứ làm như tôi không biết gọi 110 ấy?”

Kẻ theo dõi: “…”


***

“A!!!”

“Tôi nói, tôi nói, cô buông tôi ra đã!”

Kẻ theo dõi đầu đầy mồ hôi, cắn răng gầm lên một câu.

Cô gái này ghê quá đi.

“Nói sớm có phải tốt rồi không. Tôi bẻ lại cũng mệt lắm đấy.” Thời Sênh buông tay hắn ra, ngồi trên thùng đồ cũ ở bên cạnh, “Nói đi, ai sai anh theo dõi tôi?”

Kẻ theo dõi cảm giác như hai tay mình đã đứt lìa, hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa, “Tôi không biết đó là ai. Hắn cho tôi tiền, bảo tôi theo dõi cô sau đó báo lại hành tung của cô cho hắn.”

Thời Sênh nhíu mày, không phải là Phương Tiểu Huân à?

Chẳng lẽ là tên thiểu năng Mộ Bạch?

Thời Sênh rút ipad của cô ra, nhấn mở giao diện, trượt lên trượt xuống một hồi, hai chữ Mộ Bạch vốn được khoanh đỏ đã ở trạng thái xám xịt.

Hắn không có ở vị diện này.

“Là nam hay nữ?”

Kẻ theo dõi lắc đầu, “Tôi không biết, chúng tôi liên lạc qua mạng, tôi thực sự không biết tại sao kẻ đó lại muốn theo dõi cô.”

“Đưa phương thức liên lạc cho tôi.”

Kẻ theo dõi sợ mất mạng, không dám trái lời đưa phương thức liên lạc cho Thời Sênh.

“Cút đi.”

Kẻ theo dõi khó khăn bò lên khỏi mặt đất, “Cô… cô…”

Không bảo hắn phải giữ bí mật gì à? Cứ để hắn đi như vậy sao? Dễ dàng như vậy à?

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn hắn, “Giết người là phạm pháp.”

Kẻ theo dõi bị dọa cho khiếp sợ đến mức sắp tè ra quần lập tức chạy mất hút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận