Ánh trăng xuyên qua bức tường thủy tinh, phản chiếu những cành lá bên ngoài vào, tạo thành hình từng khoảng bóng đen, giống như con quái vật đang nhe nanh múa vuốt.
Người nằm trên giường đắp chăn ngủ, để lộ ra nửa khuôn mặt, đôi chân thon dài trắng nõn được đắp trong chăn, dường như mê hoặc người ta phạm tội.
Đôi mắt nhắm chặt bỗng nhiên mở ra, nhìn ra hướng bên ngoài cửa sổ.
Một bóng đen đứng bên ngoài, rèm cửa phía sau khẽ động đậy, như thể mị quỷ xuất hiện lúc nửa đêm, không hề mang theo hơi thở.
Tô Đồ trấn tĩnh ngồi dậy, nhìn chằm chằm bóng đen ngoài cửa sổ, “Đến nhanh vậy sao.”
“Nếu tôi không đến nhanh có phải anh lại định chạy nữa không?” Thời Sênh tiến lên phía trước mấy bước, để lộ khuôn mặt của cô.
Đáy lòng Thời Sênh có một thứ cảm giác kỳ quái, không cần chứng minh thêm bất kỳ điều gì nữa.
Cô biết, người ở trước mặt cô chính là hắn.
Tô Đồ không trả lời cô, “Cô Lạc Thù, nửa đêm cô xông vào phòng một người đàn ông xa lạ, cô không thấy hành vi này là quá lỗ mãng sao?”
Tên thiểu năng này quả nhiên đã biết cô là ai.
Thời Sênh cắn răng, “Tôi không những xông vào mà bây giờ tôi còn muốn ngủ với anh nữa kìa.”
Tô Đồ vẫn trấn tĩnh, thậm chí mơ hồ còn hiện lên ý cười, “Một đêm một trăm vạn, cô Lạc Thù quẹt thẻ hay trả tiền mặt đây?”
Thời Sênh bước thêm mấy bước đến bên cạnh giường, thô bạo ép hắn xuống, lật người tiến lên, “Bồi thường bằng thịt.”
Cô cúi người xuống hôn hắn. Tô Đồ không né tránh, nhưng cũng không đáp lại. Thời Sênh chống người lên nhìn hắn.
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, “Cô Lạc Thù thấy cưỡng ép tôi như vậy thú vị lắm sao?”
Thời Sênh nhíu mày, “Tôi không có nhiều tiền như vậy.”
Ngủ với vợ của mình mà còn phải trả tiền, cô đâu có phải đi chơi gái đâu!!
“Vậy khi nào cô Lạc Thù có nhiều tiền như vậy rồi thì quay lại sau được không?”
Thời Sênh trầm mặc.
Cành lá ngoài cửa sổ khẽ động, trong phòng ánh sáng trùng trùng, một mảng u tịch.
Một lúc lâu sau, cô buông lỏng, móc ra một cái thẻ trên người, “Cho tôi ôm một lát.”
Tô Đồ miết tấm thẻ, độ cong trên khóe môi càng rõ hơn, “Thôi vậy, tính cô giá hữu nghị.”
Tô Đồ giơ tay kéo Thời Sênh xuống, ấn cô sang bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
“Ai cho anh tiền cũng như vậy được sao?” Thời Sênh dựa vào lồng ngực anh, giọng nói bình tĩnh, không biết là giận hay vui.
“Cô Lạc Thù cho rằng ai cũng có bản lĩnh nửa đêm trèo cửa sổ vào phòng tôi sao?”
“Anh tưởng là ai cũng có tư cách để tôi nửa đêm trèo cửa sổ xông vào phòng sao?”
Tô Đồ cười, “Vậy thì tôi thật là vinh hạnh.”
Một tiếng sau, Thời Sênh ra khỏi chăn, trầm mặc xuống giường, đi đến bên cửa sổ cô mới quay đầu lại, “Tôi đi đây.”
“Cô Lạc Thù.” Tô Đồ gọi cô.
Thời Sênh quay đầu nhìn hắn, trong ánh sáng yếu ớt, hình bóng người đàn ông ấy lại rõ nét đến thế.
“Thực ra cô có thể ở lại, tiền trong thẻ của cô đủ để tôi ôm cô một đêm.”
“Không đâu, tôi sợ...” Giọng Thời Sênh rất khẽ, cô đặt tay lên cửa sổ trèo ra ngoài, “Để tạm ở chỗ anh đi.”
Thân ảnh cô biến mất trên cửa sổ, bên ngoài quần ma loạn vũ, không nghe thấy tiếng động khi cô rời đi.
Tô Đồ miết lấy tấm thẻ trong tay khẽ cười.
Lạc Thù, hoan nghênh em đến với thế giới của tôi.
***
“Ngủ” với nàng dâu một đêm, tài khoản của Thời Sênh sụt giảm thê thảm. Để nuôi nàng dâu một chữ ngàn vàng đó, Thời Sênh đã quyết định đi vay nặng lãi.
Sau đó nghĩ lại, vẫn thấy là đi bán đồ cổ lời hơn.
Thời Sênh không nhìn thấy Lạc Nghiên ở cổng trường, liền cảm thấy kỳ lạ, bà cô rẻ tiền này bỏ cuộc rồi sao?
Cô tìm thấy chợ chơi đồ cổ lớn nhất thành phố, chọn một cửa tiệm trông có vẻ bề thế nhất, vừa đi vào đã ra vẻ thổ hào đòi gặp ông chủ.
Dáng vẻ trẻ vị thành niên của cô khiến nhân viên trong tiệm cho rằng cô đến đây gây chuyện.
Đến khi Thời Sênh lấy đồ ra, xác định chắc chắn là mình đến bán đồ, không phải đến gây chuyện thì nhân viên mới khách sáo mời cô vào căn phòng bên trong.
“Cô Lạc, thứ đồ này của cô...” Sau khi ông chủ xem xong, vẻ mặt cực kỳ khó xử.
“Sao lại là giả được?”
Ông chủ vội vã xua tay, “Không phải, không phải, sao lại là giả được chứ. Chỉ là tôi không định giá được món đồ này, phải tìm mấy chuyên gia trong ngành đến xem sao.”
Thời Sênh trợn mắt, thế chẳng phải là nghi ngờ món đồ này là giả sao?
“Xem đi, xem đi.”
Ông chủ áy náy cười, “Vậy cô Lạc xin đợi một lát.”
Ông chủ giơ tay toan thu món đồ lại, Thời Sênh ngăn lại, “Ông chủ, muốn xem thì đến đây xem. Ông mang đi rồi lén lút đổi đồ của tôi thì sao? Ông đừng thấy tôi nhỏ tuổi thì bắt nạt được tôi.”
Ông chủ ngượng ngùng thu tay lại, giải thích, “Là thế này, mấy người bạn đó của tôi tuổi tác cũng đã cao, bình thường có món đồ nào cần định giá tôi đều mang đến tận nơi để họ xem.”
“Không bán nữa.” Thời Sênh thu lại món đồ, “Cứ làm như thể tôi chỉ bán được đồ ở chỗ ông ấy.”
Ông chủ gấp gáp, “Cô Lạc đừng có kích động, dễ nói dễ nói mà, để tôi phái người đi đón họ đến đây. Cô cứ ngồi đây đợi một lát nữa thôi.”
Thời Sênh cong mày, “Ông chủ làm người phải biết trước biết sau, người không nên chơi thì đừng có chơi.”
Lời này có nghĩa là, người nên chơi thì có thể chơi được à?
“Không dám, không dám, chúng tôi đều là người làm ăn, sao lại đi chơi người khác chứ?”
Ông chủ vẻ mặt tươi cười nhưng trong lòng đang thầm gào thét, con nhãi ranh này mới tí tuổi đầu sao đã như thể thành tinh rồi thế.
“Đi mời người đi.” Thời Sênh khua tay.
Giá cô bán đồ ít nhất cũng phải một trăm triệu, cửa hàng quá nhỏ thì không ăn nổi, cho dù có ăn nổi, nhưng số tiền lớn như vậy, cũng cần có thời gian chuẩn bị.
Mà thời gian đấu giá cũng quá dài, cô không muốn chờ đợi.
Chỉ cần ông chủ tiếp theo đây không quá đáng quá, thì còn dễ nói chuyện, nếu ông ta dám có ý đồ gì thì đừng trách cô khó ở đập cửa tiệm.
Ông chủ nhanh chóng mời người về. Mấy ông già cùng nhau thảo luận cả ngày trời, cuối cùng đưa ra con số 120 triệu.
Ông chủ rất thức thời không dám giở trò gì, đúng như Thời Sênh nói, người không nên chơi thì đừng chơi.
Cô bé con này vừa nhìn đã thấy không phải là người dễ chơi, đồ cũng đáng tiền, không lỗ.
“Cô Lạc, bên trên chúng tôi đã phái kế toán chuyên môn đến thanh toán tại chỗ với cô, cô đợi một lát.”
Kế toán đến không nhanh lắm. Thời Sênh ăn cơm ở cửa hàng họ, đợi đến mất kiên nhẫn kế toán nọ mới hớt hải chạy tới. Khi thủ tục hoàn tất đã là hơn sáu giờ tối.
“Xin lỗi cô Lạc, hôm nay đã làm lỡ mất thời gian của cô, chi bằng chúng tôi làm chủ nhà xin mời cô ăn tối được chứ?” Ông chủ khách sáo mời Thời Sênh.
“Có hẹn rồi.”
“A... vậy tôi không làm lỡ thời gian của cô Lạc nữa. Lần sau nếu có thứ đồ gì tốt, cô Lạc đến đây nữa, chúng tôi chắc chắn sẽ cho cô một mức giá khiến cô vừa lòng.”
Thời Sênh nhìn ông ta, có chút tiền này rồi, cô đâu cần đi bán đồ nữa chứ.
Nếu sớm biết nàng dâu của cô ở vị diện này thích tiền như vậy thì cô đã đi kiếm tiền từ sớm rồi.
Nhìn Thời Sênh rời đi, kế toán đi từ trong đi ra, “Con bé này là người ở đâu vậy?”
Tuổi còn nhỏ nhưng lại điềm tĩnh như kẻ sành sỏi lăn lộn thương trường đã lâu.
“Chưa gặp bao giờ, nhưng có lẽ là không đơn giản.” Ông chủ kể lại chuyện lúc chiều cho kế toán nghe.
Kế toán nghe xong cũng sụt sịt, “May mà tôi không đắc tội với cô ta.”
Ông chủ cũng cảm thán theo, “Làm ngành này bao nhiêu năm rồi, nếu tôi không biết nhìn người nữa thì đừng làm nữa thì hơn.”
Kế toán cười lớn vỗ vai ông chủ hai cái, “Được rồi, tôi về đây, ông sai người mang đồ đến chỗ tôi đi.”
“Được.”