Thời Sênh phóng to khung hình đó lên, trên cổ tay người đàn ông có một dấu ấn màu đen.
“Phương Tiểu Huân.”
Lạc Nghiên… Phương Tiểu Huân…
Thời Sênh nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó, nghe nói có một hôm Lạc Nghiên bị một nhóm người đưa đi, có lẽ đó là người của Phương Tiểu Huân.
Ban đầu Phương Tiểu Huân không giết Lạc Nghiên có lẽ là vì muốn dẫn dụ cô ra ngoài, nhưng Lạc Nghiên không có tác dụng gì, nên là kẻ thù, chắc chắn Phương Tiểu Huân sẽ không tha cho Lạc Nghiên.
Nữ chính đại nhân lợi hại quá đi mất, đúng là chỉ cần mang họ Lạc thì sẽ đều không bỏ qua.
Thời Sênh liên hệ với Tô Diệp Diệp, gửi thông tin trên camera giám sát cho cô ta, cùng là người của tổ chức Rose, ghép vụ án ở trường học và vụ án Lạc Nghiên bị giết lại với nhau.
Thời Sênh gập máy tính lại, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ không ngừng lùi lại phía sau.
Không biết xe đã đi đến đâu, “Anh đưa tôi đi đâu?”
Khóe miệng Tô Đồ ẩn chứa nụ cười, “Cô Lạc Thù, thù lao là người làm chứng cho cô và đến đón cô có lẽ cô nên trả luôn chứ nhỉ?”
“Tôi không trả thì anh định bán tôi đi à?”
“Không đến mức đó, tôi sẽ giúp cô Lạc Thù ghi lại thôi.”
Thời Sênh hồ nghi nhìn hắn, “Anh tốt thế cơ à?”
Trước đây không có tiền thì không nói chuyện cơ mà.
“Cô Lạc Thù bây giờ mới phát hiện ra tôi tốt bụng như vậy à?”
“Chưa từng phát hiện ra.” Con hàng này có bao giờ tốt bụng thế đâu? Có tiền mới là đại gia!
“Sau này cô Lạc Thù sẽ phát hiện ra thôi.”
Thời Sênh: “…”
Cảm giác như mình đang bị đào bẫy là sao?
Nhất định là ảo giác rồi.
Tô Đồ không đưa Thời Sênh đi làm gì, chỉ đưa cô đi dạo phố một vòng rồi sau đó đưa cô về trường.
“Ba hôm sau có một buổi bán đấu giá, có nhã hứng muốn tham dự không?” Tô Đồ ghé sát người tháo dây an toàn cho Thời Sênh, nhưng tay đặt trên eo cô không chịu dịch ra.
“Anh còn có hứng với thứ đó nữa sao? Không phải là anh chỉ có hứng với tiền thôi à?” Thời Sênh nhíu mày.
Tô Đồ kéo Thời Sênh lại về hướng mình, “Bây giờ tôi có hứng với em hơn.”
Hai người dựa sát gần nhau, dường như có thể nghe được tiếng tim đập của nhau, bầu không khí vô cùng ái muội.
Tô Đồ không định làm gì, nhưng đã đến nước này rồi, Thời Sênh cảm thấy nếu mình không động khẩu thì tức là đồ ngốc.
Và thế là Tô Đồ lại bị cưỡng hôn.
Tô Đồ cầm chặt lấy tay Thời Sênh, giọng trầm thấp khàn khàn, “Đừng có làm loạn.”
Hắn giữ chặt đôi tay Thời Sênh không cho cô cử động, ép cô ôm chặt lấy mình, kê cằm trên vai cô khẽ thở hổn hển, bàn tay khẽ vỗ vỗ sau lưng cô, “Đợi em lớn đã.”
“Em cũng đâu có định làm gì.” Thời Sênh cạn lời, “Đang ở trên xe được không hả, hay là anh muốn chơi xa chấn?”
Tô Đồ: “…”
Tại sao cô vừa nói chuyện bầu không khí ái muội đã tan biến mất tiêu luôn rồi?
Tô Đồ thở dài, cố nén dục vọng trào dâng vì bị cô trêu chọc xuống, bờ môi dán lấy cổ cô, hàm răng đặt lên làn da trắng trẻo của cô.
“Muốn cắn thì cắn đi, còn cọ cọ cái gì?” Mẹ kiếp, cứ làm như không cắn cô thì hắn không sống được ấy.
Tô Đồ hơi dùng sức, răng hắn như thể xuyên qua làn da cô, lại như không, một lát sau mới thả ra.
Thời Sênh quay đầu lại nhìn, một dấu răng rất sâu, nhưng không thấy máu.
“Anh cầm tinh con cún à?”
“Em bảo tôi cắn mà.” Tô Đồ trừng mắt nhìn, vẻ mặt vô cùng vô tội.
“Anh…” Thời Sênh cắn răng, “Anh cứ làm đi, sẽ có lúc anh phải khóc.”
Ông chắc chắn sẽ để anh khóc lóc không xuống nổi giường!
Thời Sênh từ trên người Tô Đồ quay lại ghế lái phụ ngồi, mở cửa xe rồi xuống xe, đóng cửa xe “phịch” một cái.
Tô Đồ đỡ trán khẽ cười, đầu lưỡi liếm nhẹ bờ môi, thực sự mong chờ ngày cô trưởng thành.
***
Thời Sênh trở về phòng ký túc xá, nhìn dấu răng trong gương, vết cắn ở trên cao, cổ áo cao cũng không che được.
May mà không nhìn thấy máu, nếu có máu chắc phải rất lâu sau mới hồi phục được.
Cô cũng không thể hiểu được tại sao nàng dâu nhà mình lại thích cắn cô như vậy, cắn xong thì được trường sinh bất lão à?
Cô có phải là Đường Tăng đâu.
“Cộc cộc.”
Thời Sênh kéo cổ áo, che đi vết cắn rồi đi mở cửa.
Một nữ sinh đang đứng ngoài cửa, tay ôm một bó hồng lớn.
Thời Sênh: “…”
Nữ sinh đưa hoa cho Thời Sênh, “Bạn Lạc Thù, đây là hoa của cậu.”
“Là ai tặng?”
Nữ sinh dường như hơi sợ cô, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, “KHÔNG biết, cô quản lý ký túc xá nhờ tôi mang đến cho cậu.”
“Cảm ơn.”
Nữ sinh dường như có chút giật mình kinh hãi, “Không… không có gì.” Sau đó quay người chạy đi như bay.
Thời Sênh cầm bó hoa đi vào phòng, lật tìm bên trong nhưng không thấy có tấm thiệp nào.
Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tô Đồ.
Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Anh tặng à?
Tô Đồ: Có thích không?
Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Tự dưng lại đi tặng hoa, anh có âm mưu gì?
Tô Đồ: Đó chẳng phải là các bước thông thường để hẹn hò sao?
Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Chẳng phải anh nói bạn gái anh là được sao?
Tô Đồ: Vậy nên bây giờ tôi mới theo đuổi em.
Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Tô Đồ, có phải anh quên uống thuốc rồi không?
Tô Đồ: Quên ăn em.
Trước Tiên Kiếm Một Tỷ:…
Ầu sệt!
Nàng dâu nhà ta bị người ta đánh tráo mất rồi.
Có lẽ là Tô Đồ đã bị ghép nhầm mất dây thần kinh nào đó, ngày nào cũng gửi tặng hoa cho Thời Sênh, trong trường học bỗng chốc sục sôi tin đồn.
Dù sao thì bây giờ cô vẫn còn đang học trung học, tuy cô không còn là em gái nhỏ bé gì nữa, nhưng cơ thể này thì vẫn còn nhỏ!
Cho nên trên diễn đàn trường từ tin đồn cô là hung thủ giết người biến thành không biết chừng mực gì gì đó.
Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Có thể không tặng hoa nữa được không?
Thứ đồ chơi này không ăn được, cũng không dùng được, phòng cô đã chất đầy hoa, khắp phòng ngập hương hoa, sắp bị xông ngất đến nơi.
Tô Đồ: Em không thích sao?
Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Em thích anh hơn, chi bằng tặng anh cho em luôn đi?
Tô Đồ: Tôi đắt lắm, không tặng được.
Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Em nói này Tô thiếu gia, sớm muộn gì anh cũng là của em thôi, đừng có hục hặc như vậy có được không hả!!!
Tô Đồ: Em tự tin như vậy sao?
Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Có tiền.
Tô Đồ:…
Tô Đồ: Bây giờ tôi đang ở bên ngoài trường, em ra ngoài đi, tôi đưa em đến buổi đấu giá.
Thời Sênh liếc nhìn thời gian, đã gần đến mười giờ tối, buổi đấu giá này cũng xuất hiện nhiều bậc kỳ tài trong ngành.
Mười giờ ký túc xá đã sắp đóng cửa, Thời Sênh đành phải trèo tường ra ngoài. Cô men theo con đường nhỏ chuẩn bị trèo tường ra ngoài, ai ngờ khi trèo tường cũng gặp được nữ chính.
Người có thể bất cứ nơi đâu bất cứ lúc nào với đủ mọi thể loại trùng hợp ngẫu nhiên gặp được nữ chính, ngoài nam chính ra còn có nhân vật phản diện.
Phương Tiểu Huân đã trèo lên tường, Thời Sênh ở phía dưới, hai người cứ thế nhìn nhau giao lưu tình cảm trong màn đêm.
“Lạc Thù!” Phương Tiểu Huân nhảy từ trên tường xuống, chạy thẳng đến trước mặt Thời Sênh, khó khăn lắm mới gặp được cô ta, đương nhiên cô ta phải giết cô ta luôn rồi.
Phương Tiểu Huân ra tay trực tiếp, chiêu thức nào cũng là chiêu thức muốn lấy mạng.
Hi!!!!
Kiếm của ông đâu!!!
Kiếm…
Thôi bỏ đi, dùng tay thôi.
Công phu Phương Tiểu Huân rất khá, lại cộng thêm vầng hào quang của nữ chính, nên hai người nhất thời chưa phân thắng bại được.
Đúng vào lúc này, Phương Tiểu Huân móc từ hông ra một khẩu súng, bắn một phát súng về phía Thời Sênh, vì là súng giảm thanh nên chỉ nghe thấy tiếng viên đạn xé gió lao tới.
Mẹ kiếp!!!
Phạm quy nhé!
Cô không thèm dùng đến binh khí, vậy mà nữ chính lại dám dùng súng!
Tức quá đi mất!
Thời Sênh né viên đạn, nghiêng người nắm lấy cổ tay nữ chính. Phương Tiểu Huân muốn giãy giụa nhưng Thời Sênh đá một cước vào đùi cô ta, cơ thể cô ta không tránh khỏi nghiêng ngả. Thời Sênh thuận thế đè cô ta xuống đất, đoạt lấy khẩu súng trên tay cô ta, không hề do dự bóp cò súng.
Cạch một tiếng, nhưng lại không có gì xảy ra cả.
Thời Sênh: “…”
Ăn gian!
Mẹ kiếp!
Tác giả đại nhân đủ rồi nha!