Trong phòng thí nghiệm vô cùng hỗn loạn, nhưng bọn họ chờ nửa ngày cũng không thấy dị chủng ghê tởm nào xuất hiện, chỉ thấy một cô gái.
Cô gái trẻ đó kéo một thanh kiếm bước ra từ chỗ ngoặt.
Sắc mặt cô bình thường, không còn tái nhợt nữa, mi thanh mục tú, khóe miệng ẩn giấu nụ cười. Tóc được buộc thành một cái đuôi ngựa rất tùy ý, đong đưa sau lưng theo từng bước đi của cô. Cả người cô nhìn tràn đầy sức sống, tựa như một thiếu nữ bình thường, nhưng mà nhìn thấy một người như thế này ở thành phố giáp ranh lại là điều vô cùng quỷ dị.
Người sinh hoạt ở nơi này chỉ có tuyệt vọng và tuyệt vọng.
Thiết kiếm kéo lê trên đất tạo ra âm thanh chói tai. Thực nghiệm thể bốn phía bắt đầu an tĩnh lại, sôi nổi nhìn về phía cô, đáy mắt lưu động ánh sáng tham lam nhưng lại tràn ngập kiêng kỵ, không dám tiến lên.
Toàn bộ phòng thí nghiệm an tĩnh một cách quỷ dị.
Lý Kỳ không ngờ mình đang lùng bắt người này ở khắp nơi, còn người ta lại thình lình xuất hiện ngay trước mặt. Nhưng hắn chẳng hề vui vẻ chút nào, chuyện lần trước vẫn còn khắc sâu trong ký ức của hắn.
“Tiến sĩ Kỳ, mệnh lớn quá nha!” Thời Sênh phá vỡ yên tĩnh, cười nhìn Lý Kỳ với ánh mắt đăm đăm, “Cũng không biết lần này mạng có còn lớn như thế nữa không?”
Lý Kỳ nghĩ lại những gì đã nếm trải lần trước mà không khỏi tê dại cả da đầu. Đêm nào ngủ hắn cũng nằm mơ thấy cảnh tượng ngày hôm đó.
Thời Sênh nhướng mày, “Sao không nói gì? Nhìn thấy tôi không cao hứng sao?”
Lý Kỳ: “…” Cao hứng cái búa á!
Lúc không bắt được cô thì chỉ có ý nghĩ muốn bắt người về, nhưng giờ cô xuất hiện ở trước mắt lại chỉ muốn cô mau chóng biến đi.
“Không nói di ngôn thì tôi ra tay đây.”
“Chờ đã!” Một tiếng quát lớn vang lên, hắn hơi đảo mắt rồi vội vàng nói: “Khương Đàn, dị năng của cô còn chưa dùng được đúng không? Cô không muốn biết tại sao ư?”
“Không muốn.” Thứ đó cũng chẳng có tác dụng gì với cô. Nơi này có linh khí, cô có thể trực tiếp tu luyện linh lực, cần gì dị năng chứ.
Lý Kỳ nghẹn họng, đổi cách nói khác, “Cô không lo lắng cho thân thể của mình sao?
“Không lo lắng.” Không phải thân thể của tôi, lo lắng làm quái gì.
Lý Kỳ: “…”
Hôm nay không có cách nào tâm sự rồi.
“Được rồi, tới chịu chết đi!” Thời Sênh vung kiếm, “Ai tới trước?”
Đám nghiên cứu viên ở sau lưng Lý Kỳ vội vàng lùi lại. Nhưng sau lưng là các thực nghiệm thể, bọn họ tới gần tường kính một cái là đám thực nghiệm thể sẽ bổ nhào lên, gầm gừ với bọn họ.
Một đám người lại hét lên tránh đi.
Có người điên cuồng bấm chuông báo động.
Thời Sênh ngoáy lỗ tai, “Đừng ấn nữa, đám người bên ngoài đều tổ chức thành đoàn thể đi du lịch dưới địa ngục rồi. Các người có muốn lập thêm một đoàn không?”
Vừa dứt lời, thiết kiếm đã vung lên, bọn họ chỉ có thể hét lên rồi chạy sâu vào trong khu vực thực nghiệm.
Lý Kỳ cũng nhân cơ hội náo loạn này định chạy, nhưng vì Thời Sênh theo sát nên hắn không trốn nổi.
Thời Sênh chắn trước mặt hắn, gương mặt tươi cười nhưng trong mắt lại tràn ngập lạnh lẽo, “Tiến sĩ Kỳ, chạy gì chứ? Không phải anh muốn bắt tôi sao?”
Thời Sênh đá chân lên người Lý Kỳ. Lý Kỳ đụng phải vách tường kính đằng sau, thực nghiệm thể trong đó cào lên kính, dường như muốn lột sống da Lý Kỳ vậy.
Thời Sênh chầm chậm bước tới, thực nghiệm thể gầm nhẹ mấy tiếng rồi rúc vào sâu trong góc.
Lý Kỳ nhìn hành vi của thực nghiệm thể liền như hiểu ra cái gì. Hắn bò dậy khỏi mặt đất, chống lên tường pha lê, dịch sâu vào trong.
“Khương Đàn, chuyện tôi làm với cô cũng chỉ là do bên trên phân phó, cô muốn báo thù cũng không nên tới tìm tôi.”
“Không có cách nào, ai bảo anh có tên trong danh sách chứ.” Thời Sênh nhún vai, còn xếp hạng ba, không tìm hắn thì tìm ai chứ.
“Danh sách nào?” Vẻ mặt Kỳ đầy nghi hoặc.
“Danh sách người chết.”
Lý Kỳ: “…”
Tiến sĩ Kỳ như từ bỏ giãy giụa: “Trước khi chết, có thể trả lời tôi một câu được không?”
Thời Sênh nhếch môi: “Không thể.”
Cô nhanh chóng đâm xuyên thiết kiếm vào cơ thể Lý Kỳ, sau đó đá văng hắn ra khỏi bức tường kính: “Muốn thả nó ra ư? Yên tâm, chút nữa tôi sẽ giúp anh thả.”
Mẹ kiếp, tưởng mắt ông mù à?
Ông đây dễ lừa gạt như đám vai chính thế sao?
Đần độn!
Đồng tử Lý Kỳ trợn ngược, thân thể không ngừng run rẩy, ánh mắt dừng ở trên người thực nghiệm thể sau bức tường kính.
Hắn… không cam lòng!
Thời Sênh xác định Lý Kỳ đã chết hẳn rồi mới đi tới phòng làm việc trong khu thực nghiệm. Trên đường đi, chỉ thấy hai bên làm một loạt căn phòng có ngăn bằng tường kính, người bên trong đều bị nhốt lại.
Thời Sênh đi thẳng vào trong. Đám nhân viên nghiên cứu kia không biết đã chạy tới nơi nào, toàn bộ khu vực làm việc đều vô cùng lộn xộn.
Theo đánh dấu, cô tìm được văn phòng làm việc của Lý Kỳ.
Thời Sênh tìm được không ít tư liệu trong văn phòng của hắn, đều là các số liệu liên quan tới dị năng của các thực nghiệm thể.
Nhưng những tư liệu này chỉ là kết luận, chưa thể tra ra dị năng của bọn họ tới từ đâu, cũng chẳng biết có liên quan gì tới cô.
Thời Sênh lục tung văn phòng lên, cuối cùng tìm được một két sắt âm tường.
Thời Sênh dùng kiếm phá, trong két sắt có một chồng tư liệu và một cái laptop.
Tư liệu này là tư liệu về nguyên chủ.
Từ khi cô tiến vào phòng thí nghiệm đến khi bị phát hiện, tất cả đều được ghi lại rất tỉ mỉ.
Nhưng mà những số liệu thực nghiệm này về cô có chỗ nào khác biệt thì vẫn chẳng có phát hiện gì mới.
Thời Sênh nhìn cái laptop kia, trong thành phố giáp ranh chỉ có mạng nội bộ do đám nghiên cứu khoa học tự mình xây dựng…
“Thời Sênh, cô đã chậm một bước, xứng đáng, xứng đáng!”
Thời Sênh vừa mở máy tính thì bên trên liền nhảy ra một hình người cầm đạo cụ cổ động đang nhảy nhót.
Sau đó là vô tận những từ “xứng đáng” lặp đi lặp lại kia.
Mẹ!
Lúc trước cô xem xét thấy tên thiểu năng trí tuệ Mộ Bạch này không online, sao đột nhiên lại nhảy ra đây rồi?
Thời Sênh lấy máy tính bảng ra, tên của Mộ Bạch vẫn là màu xám, hắn không online…
“Tôi không online đâu, cô không cần kiểm tra làm gì, đây chỉ là bóp méo số liệu một chút thôi. Cô tưởng tôi là ngốc sao mà xuất hiện! Ha ha ha!!”
Người trên màn hình chống nạnh cười rũ rượi.
Hình người đó cười xong liền biến mất, màn hình lập tức tối đen.
Mẹ cái tên thiểu năng trí tuệ này!
Biết ngay là chỉ biết trốn tránh, hèn nhát.
Thời Sênh ném máy tính ra, cười âm hiểm. Mộ Bạch, anh cứ cười đi!
Tư liệu trong notebook chắc chắn đã bị Mộ Bạch tiêu hủy, cô không đi theo phương hướng này nữa. Mộ Bạch tiêu hủy tư liệu chỉ có một mục đích là ghê tởm cô mà thôi.
Tên thiểu năng trí tuệ này thật là…
Ghê tởm đến nỗi một lời cũng khó nói hết.
Thời Sênh rời khỏi văn phòng, lúc đi ngang qua những căn phòng kính đều tiện tay đập vỡ, thực nghiệm thể bên trong muốn xông lên, nhưng Thời Sênh quay người lại thì bọn họ lại lùi về sau.
Những thực nghiệm thể này nhìn thấy cô thì mắt sáng lên như nhìn thấy đồ ăn ngon, nhưng bọn họ cũng sợ hãi cô.
Thật là mâu thuẫn!
Thời Sênh phá hết những căn phòng kính. Đến khi cô rời đi xa rồi, đám thực nghiệm thể mất đi lý trí mới dần dần khôi phục lại thần trí, mê man nhìn xung quanh.
Trên đất đầy mảnh thủy tinh vỡ, đèn trên đỉnh đầu không ngừng nhấp nháy, mà gã tiến sĩ không ngừng tiến hành thực nghiệm trên người họ thì nằm giữa hành lang, dưới thân đầy máu tươi.
Đã chết?
Tuy Lý Kỳ đã chết nhưng nhóm người này vì hận hắn thấu xương nên vẫn tiến hành việc hành hạ xác chết cực kỳ tàn ác.
Phát tiết xong, đám người này mới chạy ra ngoài.
Ở nơi không thấy ánh mặt trời này lâu như thế, giờ rốt cuộc cũng có thể đi rồi.