Thời Sênh – đồng loại của dị chủng – nhìn thực nghiệm thể số 22 đánh người rồi thuận tay ném vũ khí qua, “Anh thử xem có chọc chết hắn được không?”
Thực nghiệm thể số 22: “…”
Hắn đánh người, cô ta lại đưa dao là thể loại gì?
Thực nghiệm thể số 22 đần mặt ra nhưng vẫn nhận lấy dao, gạt những người khác ra ngoài.
“Dừng tay! Các người dừng tay lại!”
“Các người còn có lương tâm không hả, mau thả đội trưởng ra, không cho phép các người chạm vào đội trưởng…”
Hướng Quỳ lạnh lùng đứng nhìn, trong mắt thậm chí còn có vẻ chờ mong. Cô ta cũng hận Vân Đóa, muốn Vân Đóa phải chết.
Nhưng lần nào Quý Tu cũng che chở cô ta, những gì liên quan tới Hướng Quỳ đều làm Quý Tu chướng mắt.
Vân Đóa nhìn thực nghiệm thể số 22 ghé sát con dao nhỏ vào Quý Tu thì gân cổ lên nói: “Không phải, không phải chúng tôi. Chúng tôi cũng không biết là ai đánh sụp căn cứ.”
Thực nghiệm thể số 22 huýt sáo một cái: “Vậy vì sao các người còn nói với bên ngoài như thế hả?”
Hốc mắt Vân Đóa sưng lên, nói chuyện câu được câu mất: “Không phải do chúng tôi nói, là do quan chấp hành Tống Nguyên Thanh nói. Anh ta nói làm vậy để an ổn lòng người.”
Thực nghiệm thể số 22 suy nghĩ rất cẩn thận, Thời Sênh khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nói: “Nói trắng ra là càng muốn có thêm nhiều người bán mạng cho hắn mà thôi.”
Có anh hùng dân tộc trong tay, người bên cạnh Tống Nguyên Thanh sẽ càng tập trung hơn. Bọn họ sẽ cảm thấy có hy vọng. Mà Tống Nguyên Thanh lại có thể làm hoàng đế thêm một thời gian.
“Đê tiện!” Thực nghiệm thể số 22 mắng một câu: “Các người cũng chẳng phải thứ gì tốt, đã không phải mình làm thì sao không phủ nhận chứ?”
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía những người khác: “Các người đều nghe thấy hết chưa?”
Fan não tàn số 1 tỏ vẻ không tin: “Tao nhổ, là mày ép Vân Đóa nói vậy.”
Fan não tàn số 2 cũng không tin: “Đánh ép nhận tội, muốn mạt sát chiến công của đội trưởng và Vân Đóa ư, nằm mơ!”
Thực nghiệm thể số 22 lạnh lùng phản bác: “Hừ, nếu bọn họ có thể đánh sụp căn cứ thì sao còn không đánh lại được một mình cô Khương Đàn chứ?”
Mọi người: “…”
Fan não tàn số 1 mạnh miệng giải thích: “Đội trưởng của bọn tao vừa rồi đã tiêu hao không ít dị năng, có bản lĩnh thì chờ đội trưởng khôi phục đã rồi lại đánh.”
Fan não tàn số 2: “Đúng thế, có bản lĩnh thì buông đội trưởng ra.”
Dù sao nhóm fan não tàn đều tin tưởng vững chắc căn cứ của dị chủng là do Quý Tu đánh sụp.
“Các người dây dưa lâu thế, mau giết chết đi.” Thời Sênh hếch cằm.
Cứ nghe thao thao bất tuyệt mãi cũng thật mệt, đã chết thì coi như chơi xong, có gì phải cãi nhau nữa.
Thực nghiệm thể số 22 rất nghe lời Thời Sênh. Hắn lập tức không nói lời vô nghĩa mà chọc con dao về phía cổ Quý Tu.
Thời Sênh híp mắt, nhìn dao nhỏ rạch một đường trên cổ nam chính.
“Không được…” Vân Đóa trợn trừng mắt, nhưng cô ta bị người ta ấn xuống nên chỉ có thể trơ mắt nhìn, đành điên cuồng gào lên: “Các người mau dừng tay!”
Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc thì đột nhiên từ trên trời có một luồng sáng trắng giáng xuống. Mọi người bị ánh sáng đó làm cho lóa mắt. Quý Tu và Vân Đóa bị luồng sáng bao phủ, nó chỉ dừng lại ba giây rồi thu về phía trên.
Mà trên mặt đất cũng chẳng còn tung tích của Quý Tu và Vân Đóa nữa.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn lên không trung, trên đó có một phi thuyền hình trứng, nguồn sáng trắng kia xuất phát từ dưới đáy phi thuyền.
Thời Sênh lùi về sau mấy bước, thiết kiếm vung lên, hai đạo kiếm khí xông thẳng lên trời.
Kiếm khí còn chưa tiếp xúc tới phi thuyền thì phi thuyền đã biến mất, lặng yên không một tiếng động y như lúc nó xuất hiện.
Bước nhảy không gian?
“Khống chế loài người ở đây.”
Mấy chữ to đột nhiên xuất hiện trong đầu Thời Sênh.
Thời Sênh nhíu mày, quả thật không phải con người sao?
Đây như là một mệnh lệnh, Thời Sênh lập tức lờ đi, có thể vì không nhận được lời đáp của cô nên đối phương lại lặp lại một lần.
Thời Sênh không kiên nhẫn, khi nó phát tới lần thứ ba, cô dùng tinh thần lực tấn công lại nó rồi bổ thêm một câu.
“Ông mày rất bận, muốn chinh phục thế giới thì tự mình đi đi, đừng có khoa tay múa chân với ông. Cứ làm như chỉ một mình các ngươi biết sử dụng tinh thần lực ấy.”
Đây là thế giới giải thuyết, vốn dĩ dựa vào tinh thần lực. Cô còn không đối phó được một NPC sao? Nói đùa!
Sau lần này, đối phương liền ngừng lại.
“Cô Khương Đàn, những người này giải quyết sao đây?” Thực nghiệm thể số 22 hỏi Thời Sênh.
Thời Sênh nhìn về phía người bên đó, ngoài Hướng Quỳ ra thì đám người khác vẫn đang đần mặt nhìn lên trời.
Đội trưởng của bọn họ tự nhiên biến mất rồi?
“Thích làm gì thì làm.” Thời Sênh vẫy tay, rõ ràng không muốn quản cục diện rối rắm này.
Thời Sênh đi ra ngoài, mấy người Liễu Thư đang chờ ở một nơi an toàn, thấy cô ra thì lập tức tiến lên chào đón.
Liễu Thư xoa xoa cái đầu trọc, trên mặt ngập tràn vẻ bát quái: “Cô Khương Đàn, vừa rồi cô có nhìn thấy cái phi thuyền kia không?”
“Ừ.” Chẳng những nhìn thấy mà thứ trên phi thuyền còn muốn cô khống chế loài người. Khả năng đầu óc bị cửa kẹp, cần phải trị!
Liễu Thư làm mặt quỷ: “Tôi đã nhìn thấy loại phi thuyền này rồi.”
Loại phi thuyền vừa rồi rõ ràng không giống loại mà dị chủng dùng.
Thời Sênh nghiêng đầu, trong mắt có vài phần lạnh lẽo. Liễu Thư sợ cô không tin nên ra sức gật đầu: “Tôi thật sự nhìn thấy rồi mà, trong mấy bức ảnh mà cha tôi cất giữ. Đáng tiếc không thể quay lại khu phố ngầm, nếu không tôi có thể lấy cho cô xem.”
“Ảnh chụp được chụp lúc nào?”
Cha của Liễu Thư kinh doanh ở khu phố ngầm, trên tay có thiết bị chụp ảnh cũng không có gì kỳ quái.
Liễu Thư xoa đầu, ra sức hồi tưởng một trận, “Lúc còn nhỏ tôi từng nhìn thấy, lúc đó ảnh còn rất mới, hẳn là được chụp chưa lâu. Bởi vì phi thuyền này tôi chưa từng thấy qua nên tôi nhớ rất rõ.”
Tuổi của cô và Liễu Thư cũng tương đương nhau…
Cô hoàn toàn chắc chắn nguyên chủ là con người, sẽ không xuất hiện trường hợp kỳ quái kiểu xúc tu hay cánh tự nhiên mọc ra.
Vậy theo cốt truyện bình thường thì…
Nguyên chủ trở thành phôi nuôi cấy.
Thông qua cô, loài người sẽ có được dị năng, nhưng cô lại có thể khống chế những dị năng giả đó, còn cô sẽ lại bị những thứ khác khống chế.
Không hề tốn công tốn sức đã tổ chức được một đội quân dị năng, khống chế được thế giới loài người.
Chủng tộc có chỉ số thông minh cao cấp quả nhiên không thể coi thường.
Đáng tiếc, cô không phải Khương Đàn, muốn khống chế cô thì cứ nằm mơ đi.
“Cô Khương Đàn, cô chậm thôi…” Liễu Thư tung tăng chạy theo sau, “Phi thuyền ngoài đời có hơi khác với trên ảnh chụp, thật đẹp. Không biết khi nào chúng ta mới có phi thuyền của riêng mình blablabla…”
Thời Sênh cảm thấy Liễu Thư càng lúc càng ồn ào, chỉ muốn khâu miệng hắn lại.
Thực nghiệm thể số 22 cũng mang theo những dị năng giả khác đi theo cô, hoàn toàn không nói gì, vô cùng an tĩnh.
“Cô Khương Đàn, bọn họ đi theo chúng ta làm gì thế?” Liễu Thư tiếp tục nói với lên từ đằng sau.
Thời Sênh dừng lại, nhìn Liễu Thư hỏi: “Thế các anh theo tôi làm gì?”
Mắt thực nghiệm thể số 22 sáng lên, “Cô Khương Đàn, chúng tôi muốn theo cô.”
Lần đầu tiên thực nghiệm thể số 22 gặp cô đã nói muốn đi theo cô rồi, xem ra virus gây bệnh của cô có lực hấp dẫn đối với loại virus kia.
“Tôi không mang theo con chồng trước, các anh nên làm gì thì làm đi.” Thời Sênh xua xua tay.
“Bọn họ…” Thực nghiệm thể số 22 chỉ vào đám người Liễu Thư. Những người này không phải dị năng giả, vừa rồi bọn họ cũng không xuất hiện mà đứng ở rất xa, đây mới là con chồng trước đi?
Bị điểm danh, Liễu Thư cực kỳ đắc ý, cô Khương Đàn vui khi dẫn tụi tôi theo đấy.
Thời Sênh không muốn nói lời vô nghĩa với đám người này, đem theo Liễu Thư và đám đàn em vứt lên thiết kiếm rồi bay đi.