Cơ Dạ quay về khách sạn, đúng lúc gặp được Diêm gia chủ dẫn cháu trai nhà mình đi ăn. Diêm gia chủ mời hắn đi cùng.
Cơ Dạ không tiện từ chối.
Diêm gia chủ gọi món ăn xong mới mở miệng hỏi Cơ Dạ: “Cơ gia chủ đi sang bên kia sao?”
Cảm xúc của Cơ Dạ lúc này khá tệ, “Vâng, vừa lúc gặp phải cô ấy.”
Diêm gia chủ cảm khái nói: “Haizz, phố Sương Nguyệt nên sớm hủy đi mới đúng. Tôi nghe người của Nghị viện nói đã đề ra rất nhiều phương án rồi nhưng đều không có kết quả.”
“Cô ấy không đồng ý.” Cho nên dù người của Nghị viện có đề ra phương án mấy lần nhưng đều không có kết quả gì.
Bởi vì cô ấy không cho phép tháo dỡ nơi ấy, dù cho bây giờ nó có vứt đi thì cô cũng không đồng ý.
“Ông nội, cô gái đó thật sự lợi hại như thế sao?” Diêm Lâm tò mò.
Lời đồn có rất nhiều nên đôi khi sẽ làm người ta nghi ngờ.
Diêm gia chủ liếc nhìn cháu trai mình, “Cô ta đè đầu một đám lão bất tử của Thời gia, ép đám người vênh váo tự đắc của dòng chính đến không ngóc đầu lên được, cháu nói xem có lợi hại hay không? Diêm Lâm, đừng bao giờ xem thường con bé ấy, nhớ kỹ lời ông nói hôm nay.”
“Cô ta không phải là người của dòng chính ạ?”
Diêm gia chủ lắc đầu: “Không phải.”
Diêm Lâm trợn trừng mắt, hơi chần chừ nói tiếp: “Vậy sao cô ta… lại lên làm gia chủ?”
Trong sáu đại gia tộc, chỉ có người của dòng chính mới có thể thừa kế địa vị của gia chủ.
Trước kia cũng xuất hiện tình huống sẽ không có con nối dõi, nhưng giờ là thời đại Tinh Tế, căn bản chuyện này không thể xảy ra.
Diêm gia chủ nhấp một ngụm trà, vị trà lưu chuyển từ môi tới răng, thật lâu sau mới đáp: “Những chuyện này cháu còn chưa có tư cách biết tới. Chờ một ngày cháu có thể cùng ngồi cùng ăn với con bé thì sẽ được biết những gì nên biết.”
“Cùng ngồi cùng ăn?” Cơ Dạ lắc đầu cười khổ, những lời này bọn họ cũng chỉ nói để an ủi chính mình mà thôi.
Trước giờ cô gái đó chưa từng có ý định sẽ ngồi cùng mâm với bọn họ.
Diêm gia chủ nói sang chuyện khác: “Cậu nghĩ lần này con bé ấy tới Đế Đô Tinh để làm gì?”
“Cháu hỏi nhưng cô ấy không nói.” Cơ Dạ hơi dừng một chút, “Cháu nghĩ cô ấy tới không có mục đích gì hay ho cả, chúng ta nên cảnh giác một chút.”
“Người cần lo lắng không phải chúng ta mà là đám người móc nối với Hoàng thất kìa.”
Cơ Dạ không trả lời Diêm gia chủ nhưng rõ ràng là đồng tình với ý kiến của ông ta. Quả thật, người nên lo lắng là đám người của Hoàng thất.
Cơ Dạ dùng bữa với Diêm gia chủ xong mới đi lên lầu. Cơ Huyên đã ngủ rồi. Hắn ngồi ở mép giường, tay sờ sờ trán cô ta, động tác rất dịu dàng.
Có lẽ là Cơ Huyên còn chưa ngủ say nên mơ màng mở mắt ra, giọng đầy nũng nịu: “Anh Dạ, anh đã về rồi?”
“Làm em thức à?” Cơ Dạ kéo chăn cho cô ta, “Mau ngủ đi.”
Cơ Huyên nắm lấy tay hắn, “Anh Dạ, anh ngủ cùng em đi.”
“Tiểu Huyên.”
“Em là vị hôn thê của anh, ngủ… ngủ cùng anh thì có gì sai đâu chứ?” Cơ Huyên giữ càng chặt, giọng nói rất nhỏ, lắp bắp mãi mới xong một câu.
Cơ Dạ hơi bất đắc dĩ, “Tiểu Huyên, chúng ta còn chưa thành hôn, ngoan, tự mình ngủ đi.”
“Em sợ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ Huyên hơi suy sụp, lập tức ôm lấy eo Cơ Dạ.
Cơ Dạ thở dài, “Rồi rồi rồi, sợ em quá đi mất.”
Cơ Huyên lập tức dịch vào trong để chừa cho Cơ Dạ một chỗ trống. Cơ Dạ hơi chần chừ rồi nằm xuống cạnh cô ta. Cơ Huyên quấn lấy hắn như bạch tuộc, đầu nhỏ tựa lên ngực hắn.
“Anh Dạ, anh không vui sao?”
“Không.”
“Anh có, em có thể cảm nhận được.”
“Hỏi nữa là anh đi đấy.”
“Không hỏi, không hỏi.”
…
Thời Sênh đi cả đêm không về, hôm sau liền trực tiếp tới hội trường.
Hội nghị sau đó tiến hành đâu vào đấy, nhưng Thời Sênh lại nghe tới phát chán. Cô chẳng nghe được chút tin tức nào về Phượng Từ trong này cả.
Các thế lực khác thì lại tranh giành nhau vô cùng lợi hại.
Hành chính tinh chỉ trích sáu đại gia tộc. Sáu đại gia tộc chỉ trích hành chính tinh, các loại đùn đẩy vô cùng náo nhiệt.
Thời Sênh vào nghe nếu không cắn hạt dưa thì sẽ chơi game, chẳng khác gì so với linh vật Bệ hạ cả.
Cắn hạt dưa xong, chơi game xong mà đám người này vẫn còn chưa tranh luận xong. Cô đăng nhập vào mạng của tinh hệ, nhấp vào một trang web, đăng nhập tài khoản rất thuần thục.
Cô vừa lên thì máy gần như bị nổ tung vì lượng tin tức báo về.
Lúc về chưa có thời gian online, ba tháng không có chương mới, độc giả của cô sắp phát điên rồi, vì thế không ngừng nã pháo vào nhà cô.
[Đại Đại, cô có thêm chương không thế, hai tháng rồi chưa hề đổi mới gì cả.]
[Đại Đại, cô còn sống không?]
[Đại Đại, cầu đổi mới.]
Thời Sênh nhìn thời điểm đổi mới cuối cùng tới đần mặt ra, sau đó quyết đoán thoát ra, chờ giải quyết chuyện của Phượng Từ đã rồi hãy nói.
Gần đây đầu óc không đủ dùng!
…
Bên kia, mọi người vất vả tranh luận mãi không xong, lại thêm các tổ chức kỳ quái tiến hành hội báo nên càng bùng nổ thêm đủ loại tranh luận.
Hôm nay, hội nghị vừa bắt đầu, lời mở đầu của Thượng Quan Phổ liền thay đổi: “Hôm nay, chúng ta chỉ thảo luận một đề tài duy nhất, liên quan tới việc xử trí N1.”
Thời Sênh phát hiện người trong hội trường bắt đầu có phản ứng khá kỳ quái, không phải như mọi lần là còn chưa đợi Thượng Quan Phổ nói xong đã ầm ĩ, mà lần này lại lâm vào trầm mặc.
“N1 là gì?” Thời Sênh nghiêng đầu hỏi linh vật Bệ hạ.
“Thời gia chủ không biết sao?” Linh vật Bệ hạ rất kinh ngạc làm cho tất cả mọi người đều nhìn về phía này.
Người không biết ở đây rất nhiều, nhưng thấy mọi người đều im lặng, không khí nặng nề nên bọn họ cũng im lặng theo.
“Tôi có nên biết không?” Thời Sênh kỳ quái.
Linh vật Bệ hạ hơi xấu hổ, chuyện này tuy rằng không phải tất cả mọi người đều biết, nhưng với năng lực của Thời gia thì không thể không biết mới đúng…
Thượng Quan Phổ vội vàng giảng hòa, đánh vỡ không khí quỷ dị này, “Khụ khụ, tình huống cụ thể thế nào, chúng ta để người phụ trách ra nói kỹ càng, tỉ mỉ hơn đi.”
Thượng Quan Phổ rời khỏi bục phát biểu, một cô gái liền tiến vào từ bên ngoài.
Đó là một cô gái rất xinh đẹp, tóc uốn xoăn, lễ phục màu đỏ bó sát người chỉ ngắn tới đùi, để lộ ra đôi chân dài trắng nõn. Môi đỏ như lửa, giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự thành thục quyến rũ của phụ nữ.
“Xin chào mọi người, tôi là Cát Na, là Phó cục trưởng của Cục Quản lý Thời không.”
“Cục Quản lý Thời không?”
“Không phải cái cục này đã bị cấm rồi sao? Sao giờ còn xuất hiện, lại còn xuất hiện trong hội nghị này nữa. Chuyện là thế nào vậy?”
“Cục Quản lý Thời không là tổ chức lừa đảo. Bệ hạ, sao ngài lại để bọn họ tham gia vào hội nghị chứ?”
Cục Quản lý Thời không từng phát biểu rằng, trên đời này tồn tại rất nhiều thế giới song song, bọn họ chỉ là một thế giới nhỏ bé trong ba nghìn thế giới mà thôi.
Nhưng mà lúc phát biểu mấy lời này lại chẳng có ai tán thành. Có lẽ là có thế giới song song thật, nhưng Cục Quản lý Thời không không có cách nào chứng minh được là bọn họ đã tới những thế giới này rồi, nếu đã không thể chứng minh thì lý luận coi như bác bỏ.
Cho nên Cục Quản lý Thời không là một tổ chức không được tán thành.
Cũng chính là tổ chức ngầm mà Thời Sênh nói, không có giấy phép hoạt động.
Đối với nghi ngờ của mọi người, Cát Na chỉ mỉm cười, ung dung đợi họ tranh luận xong.
Ánh mắt Cát Na dừng trên người Thời Sênh, “Về chuyện Cục Quản lý Thời không có phải tổ chức lừa người hay không, tôi tin Thời gia chủ là người có quyền lên tiếng nhất.”
“Cái này thì liên quan gì tới Thời gia chủ hả? Bệ hạ, ngài định mặc kệ cho bọn lừa đảo này làm bậy ở đây à?”
“Bệ hạ, mau đuổi cô ta ra đi.”
Phản ứng của mọi người khá kịch liệt, chỉ có Thời Sênh vẫn rất bình tĩnh. Cô lạnh nhạt liếc nhìn Cát Na một cái, giọng không nặng không nhẹ đáp: “Ba nghìn thế giới xác thực có tồn tại.”
Hội trường đang ầm ĩ đột nhiên an tĩnh lại, tầm mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía Thời Sênh.
Khóe miệng Thời Sênh nhếch lên, “Không phải các vị muốn biết năng lực của Thời gia là gì ư?”
Sáu đại gia tộc có thể đứng vững không ngã là vì bọn họ có lịch sử lâu đời, có truyền thừa cổ xưa, có được năng lực thần bí.
Nhưng rất ít người biết được năng lực của bọn họ là gì.
Thời Sênh ngẩng đầu đảo mắt nhìn mọi người: “Thời gia có được năng lực xuyên qua các thế giới song song.”