Mọi người đang thảo luận tới hồi sôi nổi thì thấy một tinh hạm màu đen thuần xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tinh hạm này vừa xuất hiện thì hai chiếc tinh hạm của hải tặc ở đối diện nổ tung, bị nổ một cách khó hiểu, giống như tiếng pháo chào đón tinh hạm màu đen kia vậy.
Chờ khi khán giả phản ứng lại được thì đám hải tặc đã thi nhau bắn phá lại, ánh lửa sáng rực một góc vũ trụ, tràng cảnh vô cùng đồ sộ.
Khán giả: “…”
Đã xảy ra chuyện gì thế?
Bọn họ nhìn thấy bộ phim bản cắt xóa sao?
Tại sao vừa lên sân khấu đã nổ rồi?
Mọi người nhìn lại hai chữ “trực tiếp” trên màn hình thì mới khẳng định cái này đang được phát sóng trực tiếp, thế nên vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đến khi bọn họ muốn tiếp tục xem màn tiếp theo thì mọi kênh phát sóng đều ngừng lại.
…
Thời Sênh lạnh lùng bấm máy tính bảng, mỗi lần cô nhấp một cái thì bên kia sẽ nổ mạnh, chờ đến khi bấm được sáu điểm trên máy tính bảng, cô mới ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Tinh hạm màu đen phía trước vẫn hoàn hảo không tì vết, chẳng bị làm sao cả.
Thời Sênh hỏi Thập Phương ở bên kia màn hình, “Cái tên Mạc Thác gì gì kia không chiếm đồ của chúng ta à?”
“Không.”
Thời Sênh: “…”
Không chiếm đồ thì cô làm sao cho nổ bây giờ?
Thời Sênh rút kiếm ra, tự mình lên là tốt nhất!
“Bọn chúng lui rồi.” Giọng Thập Phương vang lên.
Thời Sênh nhìn ra ngoài, quả nhiên chiến tuyến bắt đầu lùi về sau.
“Gia chủ, có đuổi theo không?”
Đuổi theo?
Đuổi theo cái rắm ấy! Có bẫy thì sao hả?
“Phóng ra một nhóm cơ giáp không người lái ra ngoài xem xét.” Thời Sênh ra lệnh cho Thập Phương, “Khởi động chương trình tự nổ, sau khi truyền số liệu về thì nổ cho tôi.”
Khóe miệng Thập Phương không ngừng run rẩy, gia chủ lại phá của rồi!
Chế tạo một cơ giáp thông minh tự lái mất cả trăm triệu, cô vừa mở miệng là nói phóng một đám, còn là cái kiểu không cần thu về.
Gia chủ, dù những thứ này là cô cướp về thì cô cũng phải tiêu xài tỉnh táo tí chứ!
Bọn họ vì bảo dưỡng mấy thứ đó mà cũng đổ vào không ít tiền đâu đấy.
Nhóm cơ giáp không người lái kia được thả ra không bao lâu, Thời Sênh liền nhìn thấy ánh lửa thoáng hiện.
Thập Phương nhanh chóng sửa sang lại số liệu do cơ giáp truyền về trước khi phát nổ rồi chuyển cho Thời Sênh.
Thời Sênh xem những số liệu này, ngoại trừ hình ảnh còn có số liệu tổng hợp do trí thông minh nhân tạo của cơ giáp căn cứ tình hình thực tế phân tích ra.
“Chủ nhân, có khách tới thăm.” Âm thanh của Thần Hành đột nhiên vang lên.
“Hửm?”
Trước mặt Thời Sênh lập tức xuất hiện một hình ảnh khác, một phi thuyền loại nhỏ đang dừng ở lối vào tinh hạm.
Cục quản lý thời không, bọn họ lại dám tới…
“Cho bọn họ vào.”
Thần Hành mở cửa tinh hạm, phi thuyền trượt tiến vào, nhưng đúng lúc này, một đạo tàn ảnh màu xám bạc cũng tiến vào theo, màn hình truyền tới một vụ va chạm kèm theo ánh lửa phát ra.
Thời Sênh: “…” Còn dám xảy ra va chạm ở chỗ ông đây nữa.
Cô đứng dậy đi ra khỏi phòng, Phượng Từ lập tức theo sau, im lặng như một tùy tùng làm hết phận sự của mình.
Lúc này, trong khoang xảy ra va chạm, phi thuyền bị đâm lệch quỹ đạo nên đụng vào vách tường của tinh hạm, nơi bị va chạm xuất hiện một vết rách lớn và sâu, có thể thấy được cú đâm này tàn nhẫn đến chừng nào.
Lại xem kẻ tới sau, đó là một cơ giáp màu xám bạc, chỉ lớn bằng một con quái vật, mà lúc này con quái vật đó chỉ hơi lật nghiêng, không có bất kỳ chỗ nào hư hỏng.
Trảm Long Vệ lập tức vây lấy nơi này.
Cesar vừa ra liền gặp phải một đám Trảm Long Vệ chĩa vũ khí về phía mình, vết máu trên trán không nhừng chảy xuống. Cát Na đỡ hắn, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người vẫn còn tái nhợt, có thể thấy được cú va chạm vừa rồi nghiêm trọng cỡ nào.
Cơ giáp xám bạc kia cũng mở ra, một người đàn ông nhảy ra khỏi đó, khuôn mặt ưa nhìn, ôn hòa, dù đang rất chật vật nhưng vừa nhảy ra liền lập tức sửa sang lại ngoại hình của mình.
Mọi người: “…”
Ở đâu ra tên thiểu năng trí tuệ này đây?
“Chào mọi người.” Người đàn ông chào hỏi mọi người vô cùng lễ phép, vô cùng có phong phạm của công tử thế gia ôn nhuận như ngọc, dịu dàng như mưa bụi Giang Nam.
Mọi người: “…”
Ngay cả Cesar cũng cảm thấy tên này có bệnh.
“Bắt bọn họ lại cho ta.” Một tiếng quát lớn vang lên, Trảm Long Vệ lập tức tiến lên bắt người.
Cesar và Cát Na vô cùng phối hợp, nhưng người đàn ông kia lại không vui, nhanh như trạch chui ngay vào trong cơ giáp: “Này, Thời Sênh, có người đối xử với khách như cô sao?”
Thời Sênh đứng ở một nơi cao nhìn xuống, cười lạnh: “Tôi cảm thấy chẳng cần phải có đạo đãi khách gì với một tên ngu si đần độn luôn lén lút muốn giết chết tôi cả.”
Tên thiểu năng trí tuệ Mộ Bạch này lại còn dám mò tới tận cửa.
Đừng hỏi tại sao cô biết, chỉ cần qua hành động vừa rồi của hắn thì có thể đoán được tám, chín phần mười rồi.
“Lần này tôi tới quy phục.” Mộ Bạch vội vàng lên tiếng, “Các người đừng qua đây!”
“Quy phục?” Thời Sênh lại cười lạnh, “Giờ anh còn bắt đầu chơi cả sang kiểu mới rồi sao?”
“Tôi không lừa cô, tôi thật sự tới quy phục mà.” Mộ Bạch bị Trảm Long Vệ ép phải chui vào cơ giáp, giọng hắn xuyên qua cơ giáp truyền ra ngoài nên có hơi trầm thấp.
“Tiểu Sênh Nhi, nếu không chứ thử nghe hắn nói xem.” Cesar đột nhiên lên tiếng nói giúp Mộ Bạch, “Dù sao đây cũng là địa bàn của cô mà, lúc nào cô giết hắn mà chẳng được.”
Thời Sênh nhíu mày: “Anh và hắn là đồng bọn à?”
“Đương nhiên không phải.” Cesar lập tức phủ nhận.
“Không phải thì anh nói giúp hắn làm gì? Thần kinh à?”
Cesar: “…” Hắn chỉ muốn nhanh chóng cầm máu, hắn sợ mình sẽ chết vì mất máu quá nhiều mất.
“Cô nghe tôi nói mấy câu thì có chết ai đâu.” Mộ Bạch cào tường trong cơ giáp, tưởng hắn nguyện ý tới đây để gặp cái con mụ không bao giờ đi theo lẽ thường này lắm sao?
Còn lâu hắn mới muốn ấy!
Nhưng mà hắn lấy đâu ra biện pháp chứ?
Ngoại trừ cô ta ra, hắn không thể tin nổi ai khác nữa.
…
Trong phòng họp, Phượng Từ ngồi ở thủ vị như BOSS, ánh mắt quét từ Cesar ngồi bên trái sang Mộ Bạch ngồi bên phải, trong đáy mắt có thứ gì đó đang khởi động.
Cesar đỡ trán, cố gắng ngăn trở tầm mắt của Phượng Từ.
Mộ Bạch vẫn còn đang tò mò đánh giá Phượng Từ, thật sự không hiểu rốt cuộc Thời Sênh coi trọng tên này ở điểm nào, rõ ràng nhìn chẳng khác nào tên trai bao cả…
Mộ Bạch còn chưa nghĩ xong thì vô tình nhìn vào mắt Phượng Từ, thân mình hắn đột nhiên cứng đờ, vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Hắn đã biết cô ta coi trọng tên này ở điểm nào rồi.
Đồng loại thì luôn hấp dẫn nhau mà.
Thời Sênh từ ngoài cửa tiến vào, đóng cửa phòng họp lại, kéo Phượng Từ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, “Nói đi.”
Hội đàm ba bên, rất tốt!
Hôm nay có một số việc cũng nên nói thẳng ra rồi.
Cesar dường như cũng biết Mộ Bạch nên hắn nhìn sang bên đó một cái, Mộ Bạch trả lại cho Cesar một ánh mắt khó hiểu.
Chú nhìn anh làm cái gì?
Mộ Bạch cũng biết tên này là ai, hắn hắng giọng nói: “Được rồi, để tôi nói trước đi.”
“Thời Sênh, cô có biết người nào có quyền hạn cao nhất trong sáu đại tinh hệ của chúng ta không?”
Ngón tay chạm trên máy tính bảng của Thời Sênh hơi dừng lại, ngước mắt nhìn Mộ Bạch, Mộ Bạch lại chờ câu trả lời của cô.
Mộ Bạch nói tới quyền hạn chứ không phải quyền lực.
Thời Sênh buông máy tính ra, biểu tình thờ ơ: “Linh.”
“Đúng thế, Linh có quyền hạn lớn nhất. Chỉ cần nơi nào có Internet thì dù là trí thông minh nhân tạo, người máy bảo vệ, hoặc người máy sử dụng trong gia đình, càng sâu hơn là tinh hạm, cơ giáp, chỉ cần Linh muốn thì đều có thể thao tác.”