Boss Là Nữ Phụ

Cesar gõ gõ tay lên mặt bàn, các vị làm ơn nghiêm túc tí có được không hả?

Đây không phải lúc nói đùa đâu!

Cũng không phải ở thế giới giả tưởng, đi nhầm một bước là không thể sống lại được đâu.

Thời Sênh nghiêm mặt: “HIện giờ đầu não đổi ý cũng không cần giết tôi, các người còn giao dịch gì với nó nữa?”

“…” Vậy mới nói là không bao giờ muốn nói chuyện với cô gái này, “Khảo hạch cuối cùng thì cần phải được đầu não đồng ý. Cô và Phượng Từ… hẳn là đầu não cảm thấy nguy cơ nên nó muốn giết cô.”

Ở thế giới giả thuyết, Thời Sênh đột nhiên nắm giữ Hệ thống, lúc đó đầu não đã nhân cơ hội bỏ con virus Mộ Bạch này vào.

Sau đó Thời Sênh một đường trâu bò, cơ hội nhúng tay của nó quá ít, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Bạch nhảy nhót ở bên trong.

Thời Sênh nhíu mày: “Vậy thì phải nói là, những vấn đề mà tôi gặp phải đều là do các vị mang tới, giờ các vị còn tìm tôi để làm gì nữa?”

Từ lúc bắt đầu đã tính kế đẩy cô vào trong thế giới giả thuyết, còn định sắp xếp một gã đàn ông tiến vào?

… Tuy rằng cuối cùng cô rất vừa lòng với người tiến vào này…

Nhưng ngẫm lại thì vẫn là bọn họ tính kế cô, Thời Sênh thấy rất khó chịu.

Giờ đầu não còn đổi ý, chữ tín của đầu não đâu rồi? Bị chó gặm rồi à?

Mẹ ông cậu nhà nó chứ!

Đầu năm nay, đến máy móc cũng không thể tin được.

“Tôi tới quy phục.” Mộ Bạch lập tức giơ tay lên, “Tôi không muốn bị đầu não biến thành công cụ không có tình cảm.”

Thời Sênh trợn trắng mắt, “Anh có thể giữ lập trường chút được không hả?”


Mẹ kiếp, lúc trước trong trò chơi thì ra mặt đối đầu với cô, giờ lại dám chạy tới trước mặt cô xin quy phục.

Mộ Bạch rất kiên định, “Lập trường của tôi chính là sống sót.”

Thời Sênh: “…” Rất tuyệt, không có bệnh.

Mọi người chẳng phải đều vì mục đích còn sống sao? Có người chỉ cần được sống tốt hơn liền không từ bỏ bất kỳ thủ đoạn nào mà bò lên trên, mà có người lại luôn bằng lòng với hiện thực.

“Anh thì sao?” Thời Sênh nhìn Cesar.

Cesar trầm ngâm một chút, “Cùng chúng tôi đối phó với đầu não, Tiểu Sênh Nhi, cô đừng vội phản bác, nghe tôi nói xong hết đã. Một khi đầu não thực hiện kế hoạch của nó thì mọi thứ ở sáu đại tinh hệ đều trở thành cái xác không hồn, lúc đó thì sáu đại tinh hệ cũng xong rồi. Tôi biết cô chẳng quan tâm tới ai, nhưng Ngu Tường thì sao? Vị đang ở bên cạnh cô thì sao?”

Thời Sênh nghiêng đầu: “Tôi đâu nhất định phải sống ở thế giới này đâu.”

Biểu tình của Cesar cứng đờ, năng lực của Thời gia hắn hoàn toàn rõ ràng, cô có thể mang theo Phượng Từ và Ngu Tường tới sống ở thế giới khác, lấy năng lực của cô thì sẽ sống rất tốt là đằng khác.

Nhưng mà…

Đi tới thế giới khác cũng sẽ có hạn chế.

Cesar cố gắng khuyên nhủ: “Đây là nơi cô đã lớn lên nhiều năm như thế, cô thật sự muốn nhìn nó biến thành thế giới chết chóc sao?”

“Liên quan gì tới tôi?”

“Vậy fan của cô thì sao? Cô cũng mặc kệ à?”

Thời Sênh hơi trầm mặc, Cesar tiếp tục nói: “Bọn họ vẫn ủng hộ cô đúng không? Dù cô có làm gì thì bọn họ cũng sẽ tẩy trắng cho cô vô điều kiện, cô trơ mắt nhìn bọn họ biến thành máy móc không có cảm tình sao?”

Biểu tình của Thời Sênh vẫn lạnh nhạt như cũ: “Không liên quan gì tới tôi.”

Cesar: “…”

Hắn cho rằng cô ở bên Phượng Từ rồi thì sẽ mềm lòng hơn, giờ xem ra vẫn chẳng khác gì trước.

Vẫn máu lạnh vô tình!

Cesar cắn môi, tung ra con át chủ bài: “Hạ Sơ thì sao?”

Thời Sênh ngẩng đầu, ánh mắt tối tăm, tựa hồ như đang chờ hắn nói tiếp.

Nhưng Cesar lại không nói.

Hai bên giằng co, Mộ Bạch nhìn Thời Sênh, lại nhìn Cesar, vẫn cố gắng duy trì tư thế ưu nhã, dù mặt hơi đần nhưng bộ dáng thì vẫn tạm gọi là ổn.

Thời Sênh cứ nhìn chằm chằm hắn như vậy, cuối cùng Cesar là người bại trận trước. “Dùng Hạ Sơ để trao đổi.”

Thời Sênh đột nhiên đứng lên, nắm tay Phượng Từ đi ra ngoài, lạnh giọng phân phó Trảm Long Vệ ở bên ngoài: “Ném bọn họ ra ngoài.”

“Tiểu Sênh Nhi, Hạ Sơ là bạn thân duy nhất của cô, chẳng lẽ cô thật sự không quan tâm sao?”

Thời Sênh đứng ở cửa, giọng nói lạnh nhạt truyền vào: “Hạ Sơ chết rồi.”

Cesar và Mộ Bạch bị Trảm Long Vệ ném ra ngoài không chút lưu tình.


Mộ Bạch sợ đầu não truy ra mình nên chỉ có thể hạ mình đi theo Cesar.



Thời Sênh cầm khối rubik mà Ngu Tường đưa cho cô, ngồi dưới đất, lưng dựa vào tường, Phượng Từ ngồi ghé bên cạnh nhìn cô, “Tại sao không mở ra xem?”

Cô vẫn luôn nghịch khối rubik này, rất nhiều lần có thể xếp được rồi thì cô lại vặn loạn lên làm cho nó một lần nữa rối tung rối mù.

Thời Sênh buông khối rubik ra, chống người nghiêng thân hôn Phượng Từ.

Cô chỉ nhẹ nhàng chạm môi, sau đó lại ôm hắn vào lòng, “Có một số việc không biết vẫn hơn.”

“Nếu em không muốn ở lại đây thì anh có thể đưa em đi.” Phượng Từ nhẹ giọng nói, “Em muốn đi đâu, anh sẽ đưa em tới đó.”

“Lại chơi âm mưu rồi.” Thời Sênh cắn tai hắn, giọng nói tràn đầy yêu chiều.

Phượng Từ cũng không vì bị vạch trần mà quẫn bách, ngược lại còn nói rất đúng tình hợp lý: “Anh chỉ muốn ở một mình với em.”

Hắn chỉ sử dụng âm mưu với cô.

Thời Sênh đột nhiên đẩy hắn lên giường, thô lỗ lột quần áo hắn ra, Phượng Từ đần mặt, đến khi cả người trần như nhộng hắn mới kịp phản ứng lại.

“Tiểu Sênh… Anh…”

“Đừng nói gì cả.” Thời Sênh duỗi tay đè lên miệng hắn, “Giờ em chỉ muốn thịt anh.”

Mặt Phượng Từ đỏ lên, theo tiết tấu của Thời Sênh, hắn cảm giác được cô đang nôn nóng và mất kiên nhẫn.

Hắn biết, chắc chắn có liên quan tới mấy lời Cesar nói.

Trong lòng Phượng Từ càng nghĩ càng thấy khó chịu, vốn đang phối hợp rất tốt, hắn lại đột nhiên rời ra, bọc chăn cuộn mình lại.

Thời Sênh: “…”

Làm gì thế?

“Phượng Từ?”


Phượng Từ không thể để ý tới cô.

Thời Sênh kéo hắn lại, ấn xuống giường, “Anh lại nổi điên cái gì thế hả?”

Phượng Từ quay đầu đi không thèm để ý tới cô, cắn chặt môi, khóe miệng có cả vết máu chảy ra. Thời Sênh vội vàng duỗi tay nhéo cằm hắn, bắt hắn nhả môi ra.

“Anh làm sao thế?”

Thần tình của Phượng Từ lạnh lùng, đáy mắt tràn đầy dông tố, đen tối như vực sâu, hắn túm chặt chăn quấn người lại, cố gắng không nhìn người bên trên.

Hắn sợ mình không khống chế được.

Nhưng hắn lại không muốn đẩy cô ra.

Thời Sênh kéo chăn ra, chui người vào, dán lên ngực hắn, “Thực xin lỗi, vừa rồi em không giữ được cảm xúc, có phải làm anh khó chịu rồi không?”

Phượng Từ muốn duỗi tay ôm lấy cô nhưng cuối cùng lại nhịn lại: “Em nghĩ tới người khác.”

“Ừ, em nghĩ tới Hạ Sơ.” Thời Sênh lắng nghe tiếng tim hắn đập, “Trước khi em gặp được cô ấy thì cô ấy đã chết.”

Đúng thế, đã chết.

Thời Sênh hôn lên ngực Phượng Từ, dừng ở dưới cằm hắn một chút, cô ngửi được mùi máu tươi nên dừng lại, “Không có lần sau nữa, đừng giận, em sai rồi.”

Thân thể cứng đờ của Phượng Từ dần mềm lại, thong thả giơ tay ôm cô vào lòng, “Em có cuộc sống của em, anh biết anh không có lập trường yêu cầu này nọ với em. Anh chỉ hối hận vì lúc em cần anh nhất, anh lại không thể gặp được em.”

Thời Sênh khẽ cắn lên yết hầu hắn, “Nếu em gặp anh vào lúc em cần anh nhất thì chúng ta sẽ không có quan hệ như ngày hôm nay, anh phải hiểu được, sai thời điểm, gặp đúng người thì kết quả cũng sẽ khác.”

“Hiện tại chúng ta gặp nhau là đúng thời điểm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận