Boss Là Nữ Phụ

Kha Bội Hân xảy ra chuyện như vậy, tiến độ của tổ phim trực tiếp bị trì hoãn. Cô ta không thể nào tiếp tục quay nữa, may mà cảnh của cô ta mới bắt đầu quay, đổi người vẫn còn kịp.

Chuyện “Thiên thần” đổi vai nữ chính lại thu hút nhiều người vây xem.

Nữ chính mới cũng là một minh tinh, có điều tạm thời vẫn không đến được, cho nên gần đây đều quay cảnh của vai phụ. Chờ nữ chính mới nhận chỗ, cảnh của Nguyên Nhược Lạp đã quay gần xong rồi, phần sau phải quay ngoại cảnh.

“Em chuẩn bị chút đi, ngày mai chúng ta quay quảng cáo.” Thời Sênh đưa một tờ giấy đến trước mặt Nguyên Nhược Lạp, “Quay xong quảng cáo này rồi, sau này giá phát ngôn tối thiểu của em chính là từ cái này, hiểu chưa?”

Kiểu học sinh còn chưa ra mắt như cô, cho dù có thể nhận được quảng cáo, thì phí quảng cáo đều không đáng kể. Nhưng lần phí quảng cáo này của cô, gần bằng minh tinh hạng hai. Nguyên Nhược Lạp có chút sợ người đại diện siêu thần nhà mình.

Hoàn toàn khác người đại diện của người khác.

Không quản chuyện ăn uống của cô, cũng không quản lời nói hành động của cô, mỗi ngày không phải là chơi game thì chính là xem cổ phiếu, không thì gọi điện thoại cho người khác, mắng đối phương đến máu chó dội vào đầu, hoàn toàn không biết cô ấy làm việc lúc nào.

“Em nghe nói có một người cộng tác...” Nguyên Nhược Lạp đón lấy tờ giấy, cẩn thận hỏi.

Thời Sênh a một tiếng, vừa ấn điện thoại, vừa trả lời: “Hình như có.”

Nguyên Nhược Lạp: “...”

Chị thật sự là người đại diện của em sao?

Nguyên Nhược Lạp nuốt nước bọt, tiếp tục nói: “Em nghe nói... người cộng tác đó là Tưởng Húc, chính là Tưởng Húc luôn không đến tổ phim đó.”

Tưởng Húc là nam phụ, nhưng hắn vẫn đang quay phim dở, trừ buổi họp báo ra, đều không lộ mặt.


Tin tức này là cô xem tin E-Goer mới gửi cho mới phát hiện ra.

Tài khoản E-Goer chính thức rất thú vị. Nó muốn dùng nghệ sĩ nào làm người phát ngôn, thì sẽ chia sẻ weibo của nghệ sĩ đó, không phát biểu, không bình luận, cứ im lặng chia sẻ, hình như là đang chứng minh, đây là người phát ngôn ta bắt đầu sử dụng.

Thời Sênh nghiêng đầu: “Có vấn đề gì à?”

Nguyên Nhược Lạp: “...”

Cô có thể là có một người đại diện giả rồi!!!

Nguyên Nhược Lạp gần đây đã bổ sung kiến thức về cái giới này rồi. Tưởng Húc và Đỗ Á Viễn không phân cao thấp, nhưng tính tình của Tưởng Húc vô cùng tệ, hơn nữa nhà lại có tiền, ai động vào sẽ xui xẻo, đến thể diện truyền thông hắn cũng sẽ không cho, nói trở mặt là trở mặt, hoàn toàn là bản sao của người đại diện nhà cô.

Cô phải chụp quảng cáo với đại lão tính khí không tốt, còn là đẳng cấp cao này, cô thật sự có thể sống sót mà trở về sao??

Nguyên Nhược Lạp trong tâm tình vô cùng hoài nghi mình có một người đại diện giả, cô đã đến phòng chụp ảnh để chụp ảnh quảng cáo rồi.

Đại diện của E-Goer đang chờ bọn họ.

“Cô Trình, cô Nguyên, nhiệm vụ hôm nay có chút nặng nề, có thể phải vất vả các cô rồi.” Nhân viên chính thức rất lễ phép.

Nguyên Nhược Lạp thụ sủng nhược kinh, “Không sao, không sao.”

Thời Sênh không nói một lời đi về phía trước. Điệu bộ đó, giống như Nguyên Nhược Lạp mới là người đại diện, cô ấy là nghệ sĩ vậy.

Nhân viên chính thức kinh ngạc một chút, nhưng cũng không nói nhiều, dẫn bọn họ tiến vào phòng chụp ảnh. Nhân viên các bộ phận đang chuẩn bị. Nguyên Nhược Lạp phải trang điểm trước. Thời Sênh chờ ở bên ngoài.”


“Anh Tưởng còn chưa đến à?”

“Vẫn chưa, vừa rồi gọi điện thoại nói đến muộn chút, cũng không sao, chúng ta có thể chụp đồ nữ trước.”

“Vậy được, mọi người động tác nhanh lên chút.”

Trong phòng chụp ảnh bận rộn, Nguyên Nhược Lạp mặc xong quần áo từ bên trong đi ra, bắt được ánh đèn chiếu, dựa theo chỉ thị của nhiếp ảnh gia mà tạo dáng.

“Cô Nguyên rất có thiên phú.”

Thời Sênh nghiêng đầu nhìn người nói chuyện, là người đàn ông trước đó dẫn bọn họ vào, bọn họ đều gọi anh ta là tổng giám Lý.

Thời Sênh thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn Nguyên Nhược Lạp đang chụp hình bên đó, không hề quan tâm đến tổng giám Lý.

Tổng giám Lý cũng không ngại ngùng, tiếp tục hỏi: “Cô Trình, cô cảm thấy một nghệ sĩ vui vẻ nhất là cái gì?”

Thời Sênh nhướng mày, ngữ khí rất bất thiện, “Lâm Quân Thành bảo anh tới làm thuyết khách à?”

Tổng giám Lý kinh ngạc vì bị vạch trần, nhưng không hoảng hốt. Hắn ta ung dung nói: “Cô Trình, dưới danh nghĩa của Lâm tổng có giải trí Gia Niên Hoa. Cô bây giờ có thể nói là bốn bề có địch, có Gia Niên Hoa làm hậu đài cho cô, thì sẽ không có ai dám gây khó dễ cho cô nữa. Cơ hội tốt như vậy, người khác cầu cũng không được.”

Hắn ta cũng không hiểu Lâm tổng rốt cuộc là vừa ý Nguyên Nhược Lạp đó chỗ nào, nhất định phí hết tâm tư giành được người.

Mà người đại diện này cũng là một người kỳ lạ.


Chuyện nửa năm trước đối với cô ta không những không ảnh hưởng gì, còn khiến cho tính cách cô ta thay đổi lớn như vậy.

“Cơ hội tốt như vậy thì giữ lại cho anh đi, tôi không có hứng.”

Tổng giám Lý: “...” Nếu hắn có thể được tổng tài vừa ý thì đã tốt!

Thời Sênh cách tổng giám Lý xa một chút, trên mặt rõ ràng là vẻ không muốn nói chuyện với anh, anh còn lải nhải ông sẽ đánh người.

Tổng giám Lý thở dài, chưa từng thấy người đại diện nào khó giải quyết như vậy.

Lúc nghỉ ngơi, Nguyên Nhược Lạp nói đói bụng rồi. Thời Sênh đi ra ngoài mua đồ ăn cho cô, quay lại đã phát hiện không thấy người đâu nữa.

Cô hỏi mấy nhân viên nghiệp vụ, nói nhìn thấy cô ấy đi về phía nhà vệ sinh.

“Bốp! Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, ra ngoài phải dẫn bảo vệ của tôi theo, đầu óc anh kiểu gì thế hả? Tôi cần anh đến làm gì?”

Tiếng gào thét của đàn ông từ chỗ rẽ phía trước truyền tới, âm thanh này có chút quen tai. Thời Sênh suy nghĩ một lát, trong đầu tìm được một cái tên phù hợp.

Tưởng Húc.

Thời Sênh đi về phía trước mấy bước, tình cảnh bên kia lập tức rõ ràng.

Một người đàn ông đứng quay lưng về phía cô, đang chống nạnh chỉ đối diện gào thét, “Tối nay không được ăn cơm, trừ lương!”

Tính tình Tưởng Húc nổi tiếng là xấu, người làm việc cho hắn chín phần là không dễ sống.

“Nhặt điện thoại lên, đứng còn cần tôi dạy anh à? Trừng tôi làm gì? Đừng quên thân phận của anh, nhặt lên cho tôi.” Tưởng Húc vênh váo chỉ điện thoại bị hắn ta ném xuống đất.


Người bị hắn ta che mất do dự một lúc, ngồi xổm xuống nhặt điện thoại. Người đó và Tưởng Húc tách nhau ra, thân hình lộ ra trong tầm mắt Thời Sênh.

Đó là một người đàn ông rất trẻ tuổi, mặc áo T-shirt bình thường, tóc hình như xoăn tự nhiên, có chút rối.

Người đàn ông hơi cúi mặt, khuôn mặt căng cứng, dường như gắng hết sức nhẫn nhịn.

Cô híp mắt lại, đờ đẫn trong nháy mắt, nhấc chân đi qua bên đó, “Anh Tưởng.”

“Cái gì?” Đột nhiên có người gọi mình, Tưởng Húc bực bội quay đầu, đối diện chính là một quyền.

Tưởng Húc bị đánh lờ mờ, đầu óc trống rỗng.

Thời Sênh lôi cổ áo hắn, ấn hắn lên cửa sổ thủy tinh bên cạnh, đầu gối đụng vào bụng hắn, sau đó kéo hắn sang bên cạnh, cơ thể Tưởng Húc không vững, trực tiếp ngã xuống đất.

Sắc mặt Thời Sênh đóng băng, con ngươi bình tĩnh dường như có sương lạnh đang ngưng tụ, “Cút.”

Cơ thể Tưởng Húc run lên, bị khí thế trên người cô làm cho sợ hãi, hốt hoảng từ dưới đất bò dậy, mấy bước biến mất khỏi hành lang.

Thời Sênh xoay người lại, người đàn ông vẫn đang duy trì tư thế nhặt điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô. Thời Sênh từ trong mắt hắn nhìn thấy chỉ có xa lạ.

Anh ấy không nhớ mình.

Haiz.

“Anh... tên là gì?”

Người đàn ông đứng thẳng lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh nhạt, “Cô Trình quý nhân hay quên, đến tên tôi cũng không nhớ sao?”

Thời Sênh: “...”????


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận