Sau lễ trao giải, Nguyên Nhược Lạp hưng phấn bê cúp đến trước mặt Thời Sênh, “Chị Trình Hi, tặng chị này.”
“Đưa chị làm gì?” Thứ đồ chơi này không thể ăn, lại không thể bán, lấy về còn tốn diện tích, “Không cần.”
“Không có chị thì làm gì có em của ngày hôm nay, đương nhiên phải đưa cho chị rồi.” Nguyên Nhược Lạp không nói lời nào nhét cúp vào trong lòng Thời Sênh, còn chưa để vững, cúp đã bị người ném ra, đổi thành một cái cúp của người khác.
Trần thiếu kinh hãi run rẩy đón lấy cái cúp, nhìn trái nhìn phải xem có chỗ nào bị sứt không, sau đó bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông ném cúp ra một cái.
Của hắn quý, của Nhược Lạp nhà anh ta không quý chắc!
Mẹ kiếp!
Nguyên Nhược Lạp có lẽ là bị đả kích, “Chị Trình Hi...”
Kiều Khanh nhìn cô một cái, ôm Thời Sênh đi ra ngoài, trên người lộ ra hơi thở người lạ chớ có động vào.
Nguyên Nhược Lạp: “...”
Trần thiếu: “...”
Nguyên Nhược Lạp muốn đuổi theo, nhưng phóng viên phía sau vây đến, tách bọn họ ra. Nguyên Nhược Lạp đối phó với phóng viên xong đã không thấy Thời Sênh và Kiều Khanh đâu nữa rồi.
Cô thất vọng cầm cúp, “Trần thiếu, gần đây chị Trình Hi không quan tâm đến em rồi.”
Chị ấy ban đầu đồng ý với cô, sẽ khiến cho cô đứng ở trên vũ đài của thế giới, chị ấy làm được rồi.
Nhưng từ khi cô càng ngày càng hot, chị Trình Hi rất ít hỏi chuyện của cô. Ngoại trừ lúc nhận phim sẽ xuất hiện ra, thời gian còn lại căn bản là không thấy đâu cả.
Ngược lại là Kiều Khanh, luôn có thể thấy chị ấy bên cạnh anh ta.
Quả nhiên không phải bạn trai của cô.
“Không phải vẫn có anh sao?” Trần thiếu lập tức vỗ ngực, “Cô ấy có chuyện của cô ấy, không có nhiều thời gian ở cạnh em như vậy, nhưng anh có.”
Nguyên Nhược Lạp hít mũi, “Chỉ là hơi buồn thôi, cảm thấy giữa em và chị Trình Hi đang có một bức tường vô hình. Bọn em sẽ càng ngày càng xa, cho đến khi trở thành người dưng.”
“Cô ấy đối với ai cũng máu lạnh vô tình, ban đầu cô ấy...” Trần thiếu nuốt lời lại, ban đầu cô ấy chọn em, chẳng qua là vì cô ấy cần một người nghệ sĩ thôi.
“Nhưng chị ấy đối với anh Kiều không như thế.” Giữa bọn họ không có bức tường vô hình nào cả, chỉ có ăn ý và tín nhiệm. Mỗi một ánh mắt, một động tác của Kiều Khanh, chị ấy đều biết anh ta muốn làm gì, muốn nói gì.
Thích gì, không thích gì.
Trên mạng luôn nói Kiều Khanh là được chị Trình Hi bao nuôi, đợi chơi chán rồi sẽ đá anh ta đi.
Nhưng ăn ý và tín nhiệm như vậy, bọn họ làm sao sẽ xa nhau được chứ?
“Thực sự rất kỳ lạ.” Trần thiếu bĩu môi, Kiều Khanh đối với cô ấy hình như rất khác. Quan trọng nhất chính là Kiều Khanh đó ở trước mặt cô, sau lưng cô, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Trần thiếu vội vàng đè những ý nghĩ này xuống, “Kiều Khanh là bạn trai của cô ấy, đương nhiên phải khác rồi. Em là bạn gái của anh, em cũng khác.”
Nguyên Nhược Lạp ngẩng đầu nhìn Trần thiếu một cái, giơ tay lên lau khóe mắt, “Trần thiếu, lúc nào chúng ta kết thúc quan hệ đi.”
Trần thiếu: “???”
Cái gì gọi là kết thúc quan hệ???
Hắn đây là bị đá à?
Tên khốn Lâm Quân Thành kia làm gì sau lưng hắn rồi??
Trong đầu Trần thiếu bị đủ loại tin tức quấy nhiễu, cuối cùng lại quay lại bốn chữ “anh bị đá rồi”, tiếp theo chính là chìm trong quấy nhiễu vô hạn.
Âm thanh bốn phía trong nháy mắt này dường như đều biến mất, chỉ còn lại yên tĩnh không giới hạn.
“Trần thiếu, em đang nói chuyện với anh đấy?” Nguyên Nhược Lạp quơ quơ tay trước mặt Trần thiếu.
Trần thiếu hoàn hồn lại, sắc mặt khó coi, con ngươi có chút tan rã, một lúc lâu mới khó khăn nói: “Anh biết rồi, anh sẽ tìm cơ hội nói.”
Nguyên Nhược Lạp cong khoé môi, “Vậy em đợi tin tức của anh.”
Trần thiếu gật đầu qua loa, nói cực nhanh: “Anh kêu tài xế đưa em về, anh vẫn còn một buổi họp.”
“Trần...”
Trần thiếu không dám dừng lại, hắn phớt lờ tiếng gọi phía sau mình, dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời rời khỏi chỗ này.
Cô muốn kết thúc quan hệ với hắn.
Liên tiếp mấy ngày Trần thiếu đều không xuất hiện. Ngày thứ ba Nguyên Nhược Lạp gọi điện thoại cho hắn ta, sau khi đổ chuông bị tắt máy, gọi lại lần nữa thì là giọng nhắc nhở lạnh như băng của tổng đài viên nữ, tắt máy rồi.
Nguyên Nhược Lạp có chút cuống cuồng, chạy đến công ty tìm người, nhưng được báo Trần thiếu ra nước ngoài họp rồi.
Nguyên Nhược Lạp không có cách nào chỉ đành gọi điện thoại cho Thời Sênh, “Chị Trình Hi, Trần thiếu tránh em, có phải là anh ấy không thích em không?”
Thời Sênh nghe mà mơ hồ, “Cái gì thế?”
“Em... chính là hôm lễ trao giải, em nói với anh ấy bọn em kết thúc quan hệ... bắt đầu lại. Nhưng sau đó anh ấy không nghe điện thoại của em cũng không gặp em. Có phải là anh ấy không thích em không?” Giọng Nguyên Nhược Lạp có chút nghẹn ngào, diễn đạt cũng không rõ ràng.
Ban đầu bọn họ ở bên nhau, không phải là tự nguyện, cô muốn làm lại từ đầu.
Nhưng mà...
“Em chắc chắn em không nói gì khiến cho anh ta hiểu nhầm chứ?” Trần thiếu nhất định là thích Nguyên Nhược Lạp, nếu không trước đó cũng sẽ không gọi điện thoại cho cô hỏi những vấn đề khó hiểu kia.
“Không có... không có.” Nguyên Nhược Lạp nghĩ lại một chút, lúc đó cô biểu đạt rất rõ ràng, không nói gì hiểu lầm cả.
Thời Sênh im lặng, “Vậy em chắc chắn, sau khi nghe em nói kết thúc quan hệ, anh ta vẫn duy trì sự tỉnh táo nghe được lời phía sau của em chứ?”
Mẹ nó, tình tiết hiểu lầm máu chó.
Sau đó sẽ phát triển thành, người đàn ông đau lòng ra nước ngoài, đợi nhiều năm sau trong lúc vô tình mới biết ban đầu anh ta chưa nghe hết, mà nữ thần đã sớm là vợ người ta rồi, từ đó chìm trong đau khổ.
Nguyên Nhược Lạp cố gắng nghĩ lại, “Chắc là... nghe thấy rồi chứ? Em... em cũng không chắc lắm. Lúc đó em rất căng thẳng, không chú ý sắc mặt anh ấy... Chị Trình Hi, làm thế nào bây giờ?”
Thời Sênh thở dài, “Chị tra giúp em xem anh ta đang ở đâu, em trực tiếp đánh qua đi.”
“Như vậy... có thể được sao?”
“Cô gái, em còn chần chừ nữa, tình yêu sẽ là của người khác đấy.”
“Em biết rồi! Cảm ơn chị Trình Hi!”
Thời Sênh rất nhanh gửi địa chỉ cho Nguyên Nhược Lạp. Cô ấy mua vé máy bay ngay hôm đó, bay đến đất nước Trần thiếu đang ở.
Nguyên Nhược Lạp chưa từng đến nơi này, không thạo ngôn ngữ, ở đây cũng không hay dùng tiếng Anh thông dụng, cô không dễ dàng gì mới tìm được địa chỉ Thời Sênh cho, nhưng được báo Trần thiếu mới rời đi rồi.
Nguyên Nhược Lạp nản lòng dựa vào cẩm thạch bên ngoài, dây leo màu xanh lá cây trên đỉnh đầu rủ xuống, vẩy bóng xuống xung quanh cô.
Cô dùng dũng khí lớn nhất, đuổi từ trong nước đến nơi này, nhưng cô còn có dũng khí tiếp tục đuổi theo nữa sao?
Cô gái, em còn chần chừ nữa, tình yêu sẽ là của người khác đấy.
Nguyên Nhược Lạp hít sâu một hơi, cầm điện thoại nhanh chóng soạn một tin weibo.
Nguyên Gia Nhược Lạp V: Trần thiếu, lời em nói ngày đó, không biết anh đã nghe hết chưa. Nếu như anh chưa nghe hết, xin hãy nghe em nói lại lần nữa. Chúng ta kết thúc quan hệ, bắt đầu lại từ đầu đi. Em thích anh, em ở đây đợi anh.
[Hình ảnh]
A Lí Bé Nhỏ: Hả? Cách tỏ tình của nghệ sĩ sao? Bây giờ người có tiền thật biết chơi mà.
Nấm Hương Nấm Hương: Nhìn Nhược Lạp buồn quá, a a a a. Trần thiếu đã làm gì rồi, ức hiếp Nhược Lạp nhà chúng ta hả?
Trong Mộng Có Một Con Gà Con: Xấu hay làm tốt, dốt hay nói chữ.
Nhược Lạp Nhược Lạp: Lầu trên nói cái gì thế? Thiếu cảm giác tồn tại ở đây à, Nhược Lạp nhà chúng tôi đến lượt cô nói à?