Thời Sênh nằm trong vòng tay bao bọc rộng lớn của biển cả, tiến hành phân tích tỉ mỉ ký ức của nguyên chủ. Cô phát hiện ký ức của nguyên chủ thực ra có tính gián đoạn, ví dụ như cô nhớ mình phải đi làm nhiệm vụ gì, nhưng lại không nhớ được nội dung cụ thể của nhiệm vụ.
Người làm tử sĩ như cô ấy, ký ức đều không thuộc về riêng mình, cho nên nguyên chủ có hiện tượng ký ức không đầy đủ cũng là chuyện hết sức bình thường.
Bây giờ cô chỉ nhớ được mình phải đi đến thành Lung Yên xem mẫu đơn nở rộ một lần, hoàn toàn không nhớ tại sao mình phải đi đến đó xem mẫu đơn nở rộ nữa.
Có một câu chửi thề không biết có nên nói hay không.
Lật bàn!!!
Vốn dĩ đã không có kịch bản, lại còn vớ phải một nguyên chủ ký ức cũng không đâu vào đâu thế này thì phải chơi thế nào? Chơi thế nào đây!!!
[Ký chủ lợi hại như vậy cơ mà, cho dù không có ký ức thì cô cũng chơi được thôi.] Hệ thống ở một bên cười trên nỗi đau khổ của người khác.
“Nhị Cẩu Tử ngươi câm miệng lại cho ông!” Thời Sênh gào xong, đã nhìn thấy con cá mập bên kia tiến lại gần với tốc độ 240km/h, nước biển bị tách đôi, sóng dạt sang hai bên.
Đúng là một con cá mập kiên nhẫn.
Thời Sênh móc thiết kiếm ra, bật người nhảy lên, thiết kiếm bay vèo một cái lên không trung.
Tốc độ của cá mập quá nhanh nên không giết được, chỉ văng thẳng về phía xa, biến mất trong đại dương mênh mông, chỉ còn lại những vòng gợn sóng trên mặt biển.
Thời Sênh trèo lên thiết kiếm, để thiết kiếm tự bay.
Bây giờ cô không muốn làm gì hết, mẹ kiếp, chỉ muốn thăm hỏi tổ tông 18 đời nhà đầu não.
Con cá mập thiểu năng đó không biết đã đưa cô đến nơi quỷ quái nào, thiết kiếm bay suốt ba ngày liền vẫn không nhìn thấy bờ.
Ngày thứ năm, cuối cùng cũng nhìn thấy bờ, bên kia hình như có một làng chài nhỏ.
Thế giới này không có yếu tố huyền huyễn, cho nên Thời Sênh tìm một chỗ không người đáp xuống, tự thay thuốc trên vết thương cho mình, sau đó thay một bộ y phục sạch sẽ, rồi mới đi vào làng chài nhỏ đó.
Điều kỳ lạ là, trong làng chài cũng không có một bóng người, hay nói cách khác, ngay cả động vật sống cũng không thấy có. Cả thôn bao trùm bởi bầu không khí u tịch chết chóc.
Thời Sênh đi từ đầu thôn đến cuối thôn, cũng không nhìn thấy bất kỳ sinh vật sống nào. Cô đành phải từ bỏ ý định đi hỏi đường, chuẩn bị tiếp tục bung lụa – bay loạn.
“Vèo!”
“Vèo vèo!”
Mưa tên từ bên trái cô bắn tới, động tác Thời Sênh tránh né tên quá mạnh, khiến cho vết thương đằng sau lưng bị động, đau đến nghiến răng nghiến lợi!
Mẹ kiếp!
Tên thiểu năng nào tập kích ông đấy!
Cô quay người lại chém một kiếm về hướng căn nhà tranh ở bên kia, mũi tên bay được nửa đường, gặp phải kiếm khí, bị vùi trong không khí.
Kiếm khí sắc nhọn lướt ngang qua. Căn nhà tranh nhỏ bỗng chốc tan tành, mấy bóng đen bị đánh bay, rồi rơi phịch xuống đất, bụi bay mù mịt.
Thời Sênh dùng thiết kiếm đâm xuống dưới đất, giơ tay ra sờ sau lưng, mẹ kiếp, lại nứt ra rồi.
Hình như khả năng hồi phục của cơ thể này vô cùng chậm, cho dù dùng thuốc của cô cũng không được.
Thời Sênh nhìn về phía tên thủ phạm đầu sỏ làm vết thương của cô bị nứt ra, đó là mấy tên nam nhân mặc y phục bình thường, trong ký ức của nguyên chủ có họ.
Đó là người của Cửu hoàng tử…
Cửu hoàng tử ở đây sao???
Mấy người bên đó trèo lên, ai nấy đều đầy vẻ hoảng sợ, vừa rồi cô ta mới chỉ tùy tiện khua kiếm một cái, tất cả bọn họ đã bị quật ngã xuống đất rồi.
Thời Sênh híp mắt, lúc lắc kiếm, đi về phía mấy người đó dưới ánh mắt sợ hãi của họ.
[Ký chủ, giết người rất dễ vi phạm phép tắc của không gian.] Hệ thống nhắc nhở Thời Sênh.
“Vậy sao?” Thời Sênh chậm rãi đáp lại, nhưng động tác tay không hề có ý ngừng lại chém về phía đám người đó.
[…]
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp làng chài nhỏ.
Thời Sênh giẫm lên một cái xác, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, vẻ mặt khinh miệt, “Có bản lĩnh thì ra đây giết ta đi này.”
Cô có điên mới đi bỏ qua cho những kẻ muốn giết mình.
[…] Ký chủ cô sẽ bị sét đánh đó.
Thời Sênh tiếp tục ngẩng lên nhìn trời, bầu trời trong xanh, không hề có dấu hiệu sắp có sét đánh xuống.
Mũi thiết kiếm chạm xuống đất, cô cầm chuôi kiếm, nhẹ nhàng chuyển động, thiết kiếm tỏa ánh sáng ra bốn phía. Đáy mắt thiếu nữ lóe lên ánh sáng loang lổ nhiều màu, cũng khiến khuôn mặt cô ánh lên vẻ quyến rũ, mê hoặc. Cô hơi cong khóe môi, “Nhìn đi, chẳng phải là không có chuyện gì đấy thôi?”
[Có thể là do cô giết chưa đủ người.] Hệ thống khó khăn giải thích một câu.
“Tức là, chỉ cần ta không đồ sát nhiều người cùng lúc thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả.” Thời Sênh tổng kết.
[…] Rốt cuộc Ký chủ tổng kết ra cái kinh nghiệm quái quỷ gì vậy?
Thời Sênh lục soát lại toàn bộ làng chài một lần nữa. Ngoài mấy xác chết đó ra không có thêm bất kỳ vật thể sống nào khác, cho nên mấy tên đó chỉ là trùng hợp có mặt tại đây thôi sao??
Tên Cửu hoàng tử này… rất kín đáo, nghe nói sức khỏe không tốt lắm, là một kẻ bệnh tật yếu đuối. Hơn nữa gần đây hắn sắp kết hôn. Lần này hắn phải đi xa là để nghênh đón tân nương, công chúa Ngưng Hoan của Hạ Quốc.
Vốn dĩ ban đầu là để Thất hoàng tử đi đón công chúa Ngưng Hoan, nhưng Thất hoàng tử không vui, nên làm ầm ĩ lên, cuối cùng kẻ bệnh tật là Cửu hoàng tử phải ra chịu trận.
Cửu hoàng tử và Thất hoàng tử vốn cũng không hòa hợp cho lắm. Căn nguyên kết thù là bởi vì thời niên thiếu, Cửu hoàng tử tâm địa lương thiện cứu một người từ tay Thất hoàng tử, cho nên từ đó hai người bắt đầu nảy sinh địch ý với nhau.
Thất hoàng tử có Hoàng đế chống lưng, đương nhiên mỗi lần có chuyện người chịu phạt luôn là Cửu hoàng tử.
Nhưng lần này Thất hoàng tử ám sát Cửu hoàng tử thì cũng hơi kỳ lạ. Tuy Thất hoàng tử không thích Cửu hoàng tử, nhưng cũng không hận đến mức muốn giết chết Cửu hoàng tử.
Bên trong chuyện này không chừng còn có chuyện đê hèn bỉ ổi gì khác.
Thời Sênh chẹp chẹp hai tiếng. Dù sao thì cô cũng không có ý định về phủ Thất hoàng tử, cho nên những chuyện này bây giờ không hề liên quan gì đến cô hết. Họ không đến tìm cô thì mọi chuyện đơn giản rồi.
Muốn đánh nhau, thì xuống tìm người đánh mạt chược đi.
Cô cũng sẽ không nương tay.
Biện pháp an toàn nhất chính là bóp chết ngay từ khi có mầm mống nguy hiểm manh nha xuất hiện, tránh nhiều chuyện rắc rối sau này.
Chuyện của Cesar và đầu não chính là một trường hợp thất bại điển hình, nhất định phải rút ra được bài học.
[…] Ký chủ cô nói chủ nhân nhà tôi như vậy có ổn không? Chủ nhân nhà tôi cũng chỉ vì người của toàn bộ Tinh Tế thôi.
“Ồ, vậy thì đúng là giá trị thánh mẫu của chủ nhân nhà ngươi vượt ngưỡng rồi đấy.” Mặt Thời Sênh đầy vẻ khen ngợi, “Sau này chủ nhân nhà ngươi đổi tên thành Thánh Mẫu Cesar đi nhỉ?”
[…] Thật muốn bóp chết cô ta!!!
Thời Sênh không thèm để ý đến Nhị Cẩu Tử, lôi thiết kiếm đi khỏi làng chài.
Phía sau làng chài có một ngọn núi, bao vây làng chài nhỏ lại. Thời Sênh trèo qua rồi lại bay tiếp, được một đoạn thì gặp một trấn nhỏ, vừa nghe ngóng đã thấy đờ người ra, vậy mà đã đến lãnh thổ nước Hạ rồi.
Ngẫm lại cũng thấy đúng, nước Hạ và nước Yên mà cô ở cách nhau một con sông Ngân Hà, cô trôi dạt trên biển bao lâu như vậy, bốn phương đều phân biệt không rõ ràng được, đến được nước Hạ cũng chẳng có gì kỳ lạ cả.
Chỉ có điều, khi cô đến không nhìn thấy thuyền của Cửu hoàng tử, họ có thể nuốt được con thuyền đó sao??
Thời Sênh lắc đầu, đá suy nghĩ này sang một bên, suy nghĩ chuyện của mình. Thành Lung Yên ở khu ngoại ô kinh thành nước Yên, cô phải trở về nước Yên.
Còn về Phượng Từ...
Cô cũng không vội, đến lúc phải tìm thấy tất sẽ tìm được thôi.