Yên Thu liệu được Thời Sênh sẽ không nói chuyện này ra ngoài, nên thô lỗ đuổi cô đi.
“Sớm biết thế này thì tối qua nên ngủ luôn với ngươi rồi mới đúng.” Thời Sênh phát tiết đá một cái vào cánh cửa phòng khép chặt.
Nếu không phải lần trước cô đã hứa với hắn, thì tối qua dù thế nào cô cũng sẽ không tha cho hắn.
Thời Sênh đứng ngoài cửa một lúc, tức tối quay người rời đi.
Yên Thu dựa vào cửa phòng, cảm thấy như không thở được, một lát sau mới bình phục lại.
...
Hôn kỳ của Yên Loan và công chúa Ngưng Hoan đã định vào ngày mùng chín. Yên Thu là hoàng tử, còn là hoàng tử được sủng ái nhất nên trực tiếp tham dự thay mặt Hoàng đế.
Yên Thu vốn không muốn đưa Thời Sênh đi, nhưng Thời Sênh không rời hắn nửa bước. Cho người chặn cô, cô liền động thủ, Yên Thu hết cách, đành phải đưa cô đi cùng.
Phủ Cửu hoàng tử giăng đèn kết hoa, hân hoan vui mừng. Suy cho cùng cũng là hai nước liên hôn, cho dù vị Cửu hoàng tử này là kẻ ốm yếu bệnh tật, cũng không được yêu mến, nhưng người ta thành thân với công chúa Ngưng Hoan, đám đại thần cũng không dám coi thường, mang quà mừng đến chúc mừng.
Yên Thu vẫn phô trương như cũ, có lẽ ở trong kinh thành, ngoài Hoàng đế ra, chỉ có hắn mới phô trương như vậy, chỉ xuất hành đơn giản cũng có thể làm giống như đi diễu hành vậy.
Đám đại thần đều ra cửa nghênh đón, Huyền Trần định tiến lên trước dìu hắn xuống xe, nhưng Thời Sênh đã giành đi trước một bước, giơ tay về phía xe ngựa.
Yên Thu khựng lại. Bao nhiêu người đang nhìn vào, hắn cũng không tiện nổi nóng, nên đành đưa tay ra đặt lên tay Thời Sênh, mượn sức cô bước xuống xe.
Thời Sênh nhân cơ hội bấm hắn một cái. Yên Thu khẽ hít một hơi, tức giận nhìn cô.
Cô lại cười toe toét buông hắn ra, lùi lại phía sau, đứng cùng vơi đám Huyền Trần.
Trở về sẽ xử lý cô!
Trong lòng Yên Thu hung tợn nghĩ, trên mặt bày ra vẻ mặt thường thấy của Thất hoàng tử, nhìn đám người bên kia đi đến.
“Tham kiến Thất hoàng tử điện hạ!”
“Bình thân.” Giọng nói Yên Thu lười biếng, nhìn có vẻ không hề nguy hiểm gì, nhưng mọi người đều biết rõ rằng, vị hoàng tử này chỉ là lúc này nhìn có vẻ vô hại, nhưng khi hắn trở mặt thì còn nhanh hơn lật sách.
Yên Thu chỉ nói hai từ này, rồi sau đó đưa một đám người vào trong phủ.
Sau khi hắn đi vào bên trong, một đám người mới thở phào.
“Kỳ lạ thật, sao bên cạnh Thất hoàng tử lại có nữ nhân?”
“Đúng đấy, vừa rồi nữ nhân đó còn dìu Thất hoàng tử xuống xe nữa chứ. Trước đây chẳng phải bên cạnh Thất hoàng tử chỉ có một mình Huyền Trần hầu hạ thôi sao?”
“Cũng có tuổi rồi, lẽ nào là...” Người đó để lộ vẻ mặt đàn ông đều hiểu, “Mấy năm trước Thất hoàng tử cũng chưa lớn tuổi, bây giờ có nữ nhân cũng không có gì kỳ lạ cả.”
Mọi người nhìn nhau, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Tiếng kèn sona từ xa vọng tới, mọi người cũng không để ý đến Yên Thu nữa, nghển cổ lên nhìn ra phố.
Vị công chúa Ngưng Hoan này đến kinh thành đã được một khoảng thời gian, nhưng vẫn chưa hề ra khỏi biệt uyển bao giờ. Bọn họ muốn ngắm nhìn mỹ nhân đệ nhất thiên hạ khuynh quốc khuynh thành trong truyền thuyết cũng không có cơ hội, hôm nay cũng coi là đã được gặp rồi.
Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, bên trong rõ ràng là hơi lạnh lẽo.
Yên Thu ung dung uống trà. Hôm nay hắn thay mặt Hoàng đế tới đây, cho nên lúc này đang ngồi trên ghế chính ở chính đường, cho đến khi tân lang và tân nương đến, hắn mới đặt tách trà xuống.
Yên Loan siết chặt miếng vải lụa đỏ trong tay, ánh mắt quét qua người Yên Thu, rồi dừng lại trên người Thời Sênh ở đằng sau Yên Thu.
Thời Sênh nhướng mày nhìn thẳng vào mắt Yên Loan không hề sợ hãi.
Yên Loan có chút sợ hãi ánh mắt đó, nhìn có vẻ bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng mang lại cho người ta thứ cảm giác không hề dễ chịu, giống như chỉ một khoảnh khắc sau sẽ bị sự hắc ám nuốt gọn, xung quanh ngoài bản thân cô ta ra không còn bất cứ thứ gì tồn tại nữa, nỗi sợ hãi đó từ trong bóng tối tràn ra, kéo cô ta xuống địa ngục.
Tim Yên Loan đập thình thịch, cố gắng di chuyển ánh mắt ra chỗ khác, cảm giác đó mới vơi bớt đi.
Cô ta và Yên Thu vốn bất hòa, nhưng lại là hắn đến chủ trì hôn lễ của cô, đây là chuyện nực cười biết bao...
Người ở xung quanh cũng không dám lên tiếng, hỷ đường có vài phần lạnh lẽo âm u.
“Cửu đệ, chúc mừng đệ lấy được mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.” Yên Thu phá vỡ sự im lặng trước, giọng nói không mấy thiện chí, những người có mặt đều nghe ra được.
“Đa tạ hoàng huynh.” Yên Loan thu lại sát khí trong cơ thể, tận lực duy trì sự bình tĩnh của bản thân.
Yên Thu giơ tay lên, “Bắt đầu đi.”
Bên kia người điều khiển nghi thức hôn lễ liếc nhìn Yên Loan một cái. Yên Loan khẽ gật đầu, lúc này mới bắt đầu một chuỗi những lời chúc, cuối cùng bước vào giai đoạn quan trọng nhất.
“Nhất bái thiên địa...”
“Nhị bái cao đường...”
“Phu thê giao bái...”
Yên Loan và công chúa Ngưng Hoan đứng đối mặt với nhau, đúng lúc họ khom lưng xuống, vô số mũi tên từ trên trời giáng xuống.
“A!”
Mưa tên bất ngờ khiến đám khách khứa la hét thất thanh, nhao nhao tìm chỗ trú ẩn.
“Có thích khách! Giết người rồi! Cứu mạng!...”
Tiếng kêu gào từ trong hỷ đường truyền ra ngoài, người bên ngoài lập tức xông vào trong, giao đấu với đám thích khách đã xông vào bên trong.
Yên Thu ngồi trên vị trí chủ trì, ngay cả tư thế cũng chưa hề thay đổi. Huyền Trần đã đưa người vào chắn trước mặt hắn. Đám thích khách bên ngoài có lẽ là nhằm vào Yên Loan, nên không hề có ý tấn công họ.
Trong cơn hỗn loạn, khăn trùm đầu của công chúa Ngưng Hoan không biết bị ai kéo một cái, gương mặt khuynh quốc khuynh thành đó bỗng chốc lộ ra trước mặt mọi người.
Có một khoảnh khắc đấy, mọi người đều cảm thấy dường như thời gian ngừng lại, chỉ còn lại dung mạo mỹ miều của công chúa Ngưng Hoan.
Trên mặt công chúa Ngưng Hoan có sự hoảng hốt vừa phải, trốn sau lưng Yên Loan.
“Bảo vệ công chúa.”
Yên Loan hét lớn một tiếng với phía trước, quần chúng bị nhan sắc mỹ miều của công chúa chấn kinh mới hoàn hồn lại.
Thích khách ép sát về phía đám người Thời Sênh. Bỗng nhiên có người nhân có hội tấn công bọn Huyền Trần. Họ có nhiều người, lại thêm khách khứa hỗn loạn, nên nhanh chóng tách đám người Huyền Trần ra.
Bên cạnh Yên Thu chỉ còn lại một mình Thời Sênh.
Một tên thích khách từ bên cạnh xông tới, định tập kích Yên Thu, ngón tay Yên Thu khẽ động, nhưng còn chưa xuất chiêu đã bị một đôi tay phủ lên, bên tai nghe thấy tiếng gió lướt qua, người bên cạnh đã xuất hiện trước mặt hắn.
Thiết kiếm chạm với kiếm của tên thích khách “keng” một tiếng, kiếm của tên thích khách gãy thành hai mảnh, hắn dường như cảm thấy không thể tin được, cúi đầu nhìn vũ khí trong tay mình.
Cảm giác nguy hiểm đến gần, tên thích khách còn chưa kịp ngẩng đầu lên, thiết kiếm đã đâm xuyên qua bụng hắn, tên thích khách lập tức ngã ngửa về phía sau.
Thời Sênh nhanh chóng quay người, thiết kiếm soạt một cái chỉ vào người vừa đến từ bên cạnh.
“Nữ hiệp nữ hiệp đừng động thủ, là ta, là ta đây, lần trước khi ở cổng thành chúng ta đã từng nói chuyện.” Tên thích khách đó thắng gấp một cái, vội vã lên tiếng.
Thời Sênh: “...” Là cái tên lão đại nghèo đến mức cạp đất ra mà ăn đấy á.
Sao lại là họ nữa!
Thời Sênh híp mắt, trong giọng nói tràn ngập sự nguy hiểm, “Ngươi đến ám sát Yên Thu?”
“Không phải không phải, đây không phải là người của ta.” Lão đại lập tức xua tay, chỉ vào người nằm dưới đất, “Mục tiêu của chúng ta là Cửu hoàng tử.”
Thời Sênh nhìn về phía Yên Loan, cách bọn họ mười mấy tên thích khách, “... Yên Loan ở bên kia kìa, ngươi qua bên này làm gì?”
“Thấy cô cũng có mặt nên ta qua đây chào hỏi một câu.” Lão đại nói như lẽ đương nhiên, “Lần sau trò chuyện tiếp, ta phải đi trước đây.”
Lão đại quay người một lần nữa xông vào chiến đấu.
Ánh mắt Thời Sênh quét qua bốn phía, chém thêm hai tên có mưu đồ lại gần Yên Thu nữa, rồi nhanh chóng lui về bên cạnh Yên Thu, “Hai nhóm người, một nhóm nhằm vào ngươi, một nhóm nhằm vào Yên Loan.”
Tình huống giống hệt như ngày ở cổng thành.