Sắc mặt Hoàng đế thay đổi, nhưng lửa giận trong đôi mắt đã vơi đi.
Hoàng đế không dám coi thường Thời Sênh. Nữ nhân này đáng ra phải chết rồi mới đúng, nhưng cô ta lại cứ sống sót, mấy lần muốn diệt trừ cô ta đều không thành công, còn có quan hệ mờ ám không rõ ràng với tên nghiệp chủng Yên Thu này nữa.
“Trẫm coi nó như trữ quân để bồi dưỡng, đã bao giờ coi nó là quân cờ?” Hoàng đế hét lên giận dữ, “Thiên hạ này sau này đều là của ngươi. Trẫm thực sự không ngờ ngươi lòng lang dạ sói, nôn nóng không chờ đợi được.”
Câu cuối cùng là nói với Yên Thu.
Yên Thu nãy giờ vẫn không có phản ứng gì bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hoàng đế, sau đó lại trầm mặc không lên tiếng quay đi, ánh mắt đó chỉ dừng lại trên người Hoàng đế không quá ba giây.
“Ngươi có dám dùng hoàng vị của mình để thề là ngươi thực sự xem chàng như trữ quân để bồi dưỡng không?”
Hoàng đế: “...”
Thời Sênh cười xùy, “Ngươi đẩy chàng ra nơi đầu sóng ngọn gió, đây chính là thứ mà ngươi gọi là bồi dưỡng sao?”
“Muốn ngồi vào vị trí này, nếu ngay cả năng lực đối mặt với chút nguy hiểm đó cũng không có thì trẫm làm sao yên tâm giao cả giang sơn cho nó được?” Nói đến đoạn cuối, Hoàng đế càng giận dữ hơn, “Trẫm muốn tốt cho nó, muốn làm Hoàng đế là chuyện dễ dàng như vậy sao?”
Thời Sênh nhếch miệng, “Tốt cho chàng? Chính là để uổng phí tính mạng của chàng, để làm bia đỡ đạn cho Ngũ hoàng tử của ngươi sao?”
Giọng cô không nhanh không chậm, lúc này lại khiến người ta cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Hoàng đế không che giấu được sự kinh hãi ẩn sau cơn phẫn nộ, còn có một tia hoảng loạn không dễ phát giác ra được, tại sao cô ta lại biết?
“Ngươi khích bác Yên Loan và Yên Thu đấu đá nhau, là muốn xem hai người họ lưỡng bại câu thương, ngươi mới có cơ hội diệt trừ họ. Lúc này gia tộc Hoàng hậu mới triệt để diệt vong đúng không?” Thời Sênh nói tiếp: “Ta đoán, Hoàng hậu chỉ e là đã chết từ lâu rồi đúng không?”
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, “Ăn nói hàm hồ, Hoàng hậu còn đang sống yên lành, tuy không còn cai quản hậu cung, nhưng hằng tháng đều có phi tần đến thăm một lần, nếu Hoàng hậu chết rồi thì người mà đám phi tần đó gặp là ai?”
“Chắc là ma.”
Hoàng đế suýt nữa thì tắt thở, trước có còn đối thoại nghiêm chỉnh, bỗng nhiên lòi ra một câu như vậy.
“Ngươi không thừa nhận cũng không sao cả. Dù sao thì cũng không quan trọng.” Thời Sênh nói tiếp, “Hôm nay ta đến đây là để giết ngươi, không có mục đích gì khác.”
“Ngươi...”
Thời Sênh cười híp mắt nhìn hắn, giọng nói Hoàng đế biến mất, giống như bị người ta bóp chặt cổ họng, hô hấp cũng khó khăn, hàn khí từ thiết kiếm xâm nhập vào tứ chi, giống như bị đóng băng, cứng nhắc không thể cử động.
Ông ta dường như nhìn thấy được sự khủng bố và hắc ám ở phía sau cô, vặn vẹo để nghiền nát ông ta, từng chút từng chút thôn tính ánh sáng xung quanh.
Ông ta làm Hoàng đế đã bao nhiêu năm, cũng chưa bao giờ cảm nhận được khí thế kỳ lạ như vậy trên bất cứ một ai.
Thiết kiếm dường như đã cứa vào cổ ông ta, dòng máu ấm nóng từ cổ chảy ra bên ngoài, nhưng ông ta vẫn chưa cảm nhận được sự đau đớn.
Hoàng đế sợ rồi, ông ta thực sự sợ rồi, lần đầu tiên ông ta thấy sợ hãi đến thế.
“Trẫm viết chiếu thư thoái vị, trẫm viết...” Giọng Hoàng đế đã hơi run rẩy, “Trẫm sẽ nhường hoàng vị lại cho hắn, đừng giết ta.”
Mới đầu ông ta còn tưởng rằng cô ta sẽ không ra tay nhanh như vậy, chỉ cần kéo dài thời gian đến khi có người phát hiện ra có điều bất thường đến ứng cứu, ông ta sẽ bình an vô sự. Nhưng không ngờ rằng cô ta chỉ lý luận đôi câu đã ra tay luôn rồi.
Không đúng, vốn dĩ không phải là lý luận.
Hoàng vị mất rồi còn có thể lấy lại; nhưng mạng mất rồi thì không còn gì nữa.
“Muộn rồi.” Thời Sênh cười lạnh một tiếng.
Thiết kiếm không hề nể tình dịch chuyển trên cổ Hoàng đế, Hoàng đễ bống cảm thấy cổ nóng, máu phun ra ngoài, thì ra không phải là ảo giác, thanh kiếm đó đã thực sự cứa vào cổ ông ta, chỉ là do nó quá lạnh, nên ông ta không cảm nhận được sự đau đớn mà thôi.
“Các người... ngươi...” Hoàng đế há miệng, mắt lồi ra, gân xanh trên trán trải rộng như giun đất, trong miệng không ngừng vang lên tiếng “ách ách”, không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Đồng thời bị dọa đến run rẩy còn có tên mặt đen đứng ở một góc.
Cô ta giết Hoàng đế thật rồi...
Hoàng đế của thế giới này dễ giết chết quá, chắc là giả rồi?
“Nữ hiệp... Cô... cô... cô sao lại giết chết Hoàng đế như vậy???” Tên mặt đen lắp bắp, có thể thấy đã bị khiếp sợ không hề nhẹ. Cho dù là một tên sát thủ nhưng hắn cũng không thể trấn tĩnh nổi.
Người đó là Hoàng đế đấy, không phải củ cải đâu.
Thời Sênh nghĩ ngợi, ngữ khí kinh người, “Nếu không hay là phanh thây.”
Tên mặt đen: “...” Lật cái bàn, giết Hoàng đế đã đủ đáng sợ lắm rồi, cô còn muốn phanh thây nữa sao? Sao cô không lên trời luôn đi?
Mẹ ơi ở đây có tên biến thái.
Hắn muốn quay về.
Xuyên không nguy hiểm quá, phải xuyên cẩn thận.
Bây giờ tên mặt đen muốn chạy thì cũng đã muộn, hắn đã lên cùng thuyền giặc rồi. Một khi đã lên thì sao dễ dàng xuống được. Sao số hắn khổ thế không biết, hắn chỉ muốn kiếm tiền thôi mà.
Vừa rồi chắc chắn là hắn bị đứt dây thần kinh não rồi nên mới vào cung cùng cô ta.
A a a, cầu một cỗ máy thời gian, để hắn quay trở về, hắn nhất định sẽ không hề do dự bỏ trốn, à không, rời đi.
“Nữ hiệp...” Chuyện đã đến nước này, tên mặt đen chỉ có thể cố gắng tin tưởng vào giá trị vũ lực của nữ hiệp, “Bây giờ chúng ta ngụy tạo một bức chiếu thư chứ?”
Tuy mức độ đáng tin là không, nhưng cũng còn hơn là không có.
Thời Sênh nghiêng mắt nhìn tên mặt đen đang run lẩy bẩy. Cái tên xuyên không này quả nhiên không phải là giống gì tốt đẹp. May mà hắn không phải là nhân vật chính. Nếu hắn mà là nhân vật chính thì chẳng phải thế giới này sẽ bị hắn quấy đảo lật tung lên trời luôn sao?
“Ta bận lắm, làm gì có thời gian ngụy tạo chiếu thư.” Thời Sênh thu hồi ánh mắt, có thời gian ngụy tạo chiếu thư, còn không bằng đi giết thêm mấy người nữa. Diệt cả BOSS rồi, còn sợ không diệt được đám quái nhỏ tí hay sao?
[...] Khửa khửa, cô chơi game như vậy, công ty game sẽ giết chết cô đấy có biết không hả?
Quái nhỏ còn chưa đánh xong cô đã đi giết BOSS trước rồi, thế là vi phạm quy tắc trò chơi đấy được không hả?
“Nhưng mà nữ hiệp...” Tên mặt đen bắt gặp ánh mắt của Yên Thu, cơ thể hắn bỗng nhiên cứng đờ, lời nói kẹt lại trong cổ họng, hù chết người rồi.
Hắn lùi lại phía sau mấy bước, cảm thấy ánh mắt trở nên yếu ớt, hắn mới nói tiếp, “Nữ hiệp, vừa rồi cô nói, sao ta nghe thấy không hiểu gì cả? Hoàng đế không phải là thương...”
Ánh mắt hắn lấm lét liếc qua Yên Thu, Hoàng đế không phải là thương vị hoàng tử này nhất sao?
Sao cô ta lại nói là lợi dụng?
“Chẳng phải tin tức của ngươi nhanh nhẹn lắm cơ mà?” Thời Sênh như cười như không nhìn tên mặt đen.
“Ta chỉ nhanh nhẹn trong lĩnh vực của ta thôi, đây là chuyện liên quan đến Hoàng thất, bách tính nhỏ bé như ta sao biết được chứ?” Tên mặt đen rất biết điều.
Thời Sênh xé bức mành che bên cạnh, đậy tên Hoàng đế đã tắt thở lại.
“Hoàng đế thương yêu Ngũ hoàng tử nhất, nghe nói Ngũ hoàng tử là do một vị phi tử ông ta yêu nhất sinh ra, đáng tiếc vị phi tử đó đã chết rất thê thảm. Tuy Hoàng thượng muốn đối tốt với Ngũ hoàng tử, nhưng không làm gì được gia tộc hùng mạnh của Hoàng hậu, ông ta không dám thể hiện ra bên ngoài, chỉ có thể đẩy Yên Thu lên, để Yên Thu làm bia đỡ đạn.”
Hoàng đến đã lên kế hoạch rất tốt, trước tiên khiến cho Yên Thu và Yên Loan đấu đá với nhau, nên mới nghĩ đến dùng Yên Loan. Có lẽ là bởi vì trước đây Yên Thu và Yên Loan vốn bất hòa, hai người vốn bất hòa bỗng nhiên đấu đá nhau cũng không có gì kỳ lạ cả.
Đến khi hai người đấu đá nhau một thời gian, Hoàng đế lại nghĩ cách để xen vào, sẽ có thể thuận lợi tiêu diệt Yên Thu, và gia tộc Hoàng hậu lại đang trên đà suy thoái.