“Là cô, tôi sẽ không chết.” Cô là người cá cơ mà! Tuy rằng điều này cũng chẳng đáng để vui mừng nhưng biển rộng là địa bàn của cô, sao cô có thể chết ở trong biển được.
“Ừ.” Cảm xúc của Cynthia tiếp tục mê man.
Chỉ có một mình cô ta chết đi.
Cynthia trầm tư rất lâu, cuối cùng cô ta cũng tiếp nhận sự thật một mình mình phải sống trên hoang đảo này. Cô ta hít sâu một hơi rồi đứng dậy đi vòng quanh đảo nhỏ một vòng.
Đảo này không lớn lắm, chỉ có một rừng dừa, ngoài ra chẳng còn gì khác. Nếu gặp phải bão gió lớn thì đảo nhỏ này cũng sẽ gặp tai họa.
Quan trọng nhất là không thể tìm được bất cứ thứ gì có thể ăn ở trên đảo, có khi còn chưa gặp phải cơn bão tiếp theo thì cô ta đã chết đói rồi.
Cynthia quay lại bờ biển, thấy Thời Sênh vẫn nằm ở đó đang ngân nga hát một điệu nhạc kỳ quái với tâm trạng rất tốt.
Cô ta ngồi xuống cạnh Thời Sênh: “Cô mau quay về biển đi thôi.”
“Tôi không thích biển.” Nếu không phải cơ thể này cần có nước thì cô cũng không thích xuống biển lắm. Lúc ở dưới đáy biển, xung quanh vô cùng âm u làm cho người ta có cảm giác cực kỳ áp lực.
Cô có thân thể người cá nhưng không có linh hồn của cá, thỉnh thoảng cũng thấy biển rất xinh đẹp nhưng tuyệt đối không muốn sống ở dưới đáy biển.
“Làm gì có người cá nào không thích biển chứ?” Cynthia kinh ngạc.
Người cá vốn phải sống trong biển, sao lại không thích nhà của mình chứ?
“Sao tôi có thể giống những kẻ yêu nghiệt biến thái đó được.”
Cynthia: “…” Yêu nghiệt biến thái là gì?
Cynthia cảm thấy mình và người cá vốn khác biệt nên chỉ nghĩ một chút rồi quy kết về sự khác biệt liên quan tới chủng tộc. Tất nhiên cô ta không thể lý giải hết được tư duy của người cá rồi.
…
Cả ngày Cynthia không ăn gì nên đã đói sắp ngất tới nơi. Cái bụng không ngừng sôi lên ùng ục yêu cầu chủ nhân phải cho nó ăn.
Cô ta ôm bụng ngồi trên một tảng đá, không quá ba ngày là cô ta sẽ chết vì đói.
Cảm giác bị đói chết nhất định là không dễ chịu.
Cynthia đang suy nghĩ miên man thì trước mặt tối sầm lại. Cô ta vừa ngẩng lên thì nhìn thấy một bóng người đang bay trước mặt mình.
“A!” Cynthia hét lên một tiếng rồi ngã khỏi tảng đá xuống bãi cát.
“Gào cái gì, thấy ma à?” Hơn nửa đêm còn hét chói tai như thế, muốn dọa chết bản cô nương sao!
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, trái tim tưởng như vừa bị bắn ra khỏi lồng ngực của Cynthia cũng bị kéo trở về: “Daisy, cô làm tôi sợ chết đi được ấy.”
Cô ta bò dậy, đứng thẳng lên rồi mới thấy Thời Sênh ngồi trên một thanh kiếm, vừa rồi cô ta chỉ nhìn thấy bóng người lơ lửng trước mặt chứ chưa để ý được nhiều.
“Cô… cái này?” Sao cô có thể bay chứ?
Thời Sênh không trả lời vấn đề của Cynthia mà nhìn vào cái bụng lép kẹp đang réo ùng ục của cô nàng: “Cô đói hả?”
Cynthia xoa bụng: “Cả ngày hôm nay tôi đều chưa ăn gì.” Lúc trước cô ta còn bị hôn mê, cũng không biết đã hôn mê bao lâu nữa.
“Những quả dừa đầy trong kia mà không biết hái ăn à?” Thời Sênh nhìn về phía rừng dừa sau lưng, một lần nữa khinh thường Cynthia.
Cynthia nhìn theo ánh mắt của Thời Sênh, hỏi lại với vẻ kỳ quái: “Cái đó có thể ăn được à?”
“Không thể sao?” Thời Sênh hỏi lại.
Chẳng lẽ quả dừa ở thế giới này khác với quả dừa ở các thế giới khác, có độc à?
“Không ai nói rằng nó có thể ăn…” Cynthia đáp, “Hơn nữa thứ đó rất cứng, làm sao có thể tách ra được.”
Thời Sênh: “…”
Còn có thứ chưa bị người ta phát hiện ra có thể ăn được, trình độ văn minh của thế giới này rốt cuộc tiến bộ tới mức nào rồi?
Hoàn cảnh của câu chuyện này quá nửa đều xảy ra trên biển, có một bộ phận nhỏ trên đất liền. Không mở rộng được hoàn cảnh nên cũng không đề cập tới thời gian.
Trò chơi này không thể nào chơi được, ngay cả thời gian niên đại cũng không có.
[Thời gian và hoàn cảnh cũng đâu có quan trọng lắm đâu, nhắc tới làm gì?]
“Cái này không phải là điều bình thường sao? Ngươi có thấy tiểu thuyết nào mà không nhắc tới thời gian không?” Thời gian, địa điểm, nhân vật chẳng phải là ba yếu tố quan trọng nhất à? Đừng tưởng rằng bản cô nương ít đọc sách nên không biết cái này nhé!
[Có lẽ người ta đi đường đặc biệt, chẳng lẽ chỉ mình cô được đi đường đặc biệt mà người ta không được đi à?] Hệ thống cãi lại.
“Đúng là một con đường đặc biệt nha.” Thời Sênh cười lạnh.
Ngay cả thời gian cũng không có, còn là Đông và Tây phương hợp lại. Cái này sẽ cấu tạo ra một thế giới đáng sợ tới mức nào chứ, đã hỏi qua pháp tắc của không gian chưa?
Mỗi một thế giới đều có một khung đỡ chuẩn mực, khi mấy thế giới dung hợp lại khéo sẽ tạo ra những thứ rất đáng sợ.
Quá sợ hãi!
Cứ có cảm giác thế giới này thật nguy hiểm!
[…] Ký chủ, cô nghĩ nhiều rồi. Vọng tưởng bị hại là bệnh, xin cô đừng từ bỏ chữa trị thì có khi còn có thể cứu vớt được một chút.
“Ta đã từ bỏ chữa trị nhiều năm lắm rồi.” Chứng vọng tưởng bị hại đối với người như cô mà nói là hoàn toàn bình thường. Dù sao giờ cô nhìn ai cũng có cảm giác là người đó muốn giết mình mà.
Đắc tội quá nhiều người thì biết làm thế nào được đây?
[…] Cái này thì rốt cuộc có gì để kiêu ngạo chứ? Phải đắc tội với người của toàn bộ Tinh Tế cô mới vui chứ gì?
Trong lúc Thời Sênh và Hệ thống đang tám nhảm thì Cynthia lại hỏi thêm mấy câu, nhưng Thời Sênh không nghe thấy cho nên cô cũng tỏ ra nghi hoặc trước sự tò mò của cô ta.
“Cô đi hái mấy quả dừa về đây.” Thời Sênh chỉ huy Cynthia.
Cynthia nhìn về phía rừng dừa. Bóng đêm đã hạ xuống nên trong khu rừng là một mảnh tối đen giống như có mãnh thú đang phủ phục trong đó chờ cô ta tới chịu chết.
Cô ta hơi sợ hãi nuốt nước bọt nhưng cuối cùng vẫn căng người lên đi tới. Cây dừa đứng thẳng tắp nên trèo lên không dễ lắm. Cynthia đã đói tới nhũn cả người mà việc trèo lên ngọn dừa để hái trái lại yêu cầu cường độ vận động rất cao. Cynthia tỏ vẻ bất lực!
Cô ta thử vài lần cũng không trèo lên đường, nằm vật ra đất thở hổn hà hổn hển.
“Hộc hộc… Hộc hộc…”
Da đầu Cynthia tê rần. Dường như có thứ gì đó đang học cô ta thở dốc trong bóng đêm. Cô ta không dám há miệng thở mạnh nữa, cả người cứng đờ.
“Hộc hộc, hộc hộc hộc…”
Âm thanh kia vẫn còn, hơn nữa càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng hơn, dường như đang vang lên khắp xung quanh cô ta khiến cho Cynthia không rõ là nó tới từ nơi nào.
“A!” Cynthia hét lên một tiếng rồi bò dậy, chạy về phía Thời Sênh.
Thời Sênh nhìn Cynthia chạy tới như có ma đuổi sau lưng thì không ngừng giật giật khóe miệng. Con bé này có một mình mà cũng chơi được tới hãi hùng như thế, tuổi trẻ đúng là rất tuyệt.
Cynthia chạy tới bên cạnh Thời Sênh rồi lập tức trốn sau tảng đá, vừa khóc vừa nói: “Daisy, trong rừng có cái gì đó.”
“Cái gì?”
“Không, không biết.” Cô ta chỉ nghe được tiếng thở y như tiếng thở của mình nhưng lại không nhìn thấy gì.
Cynthia ló đầu ra nhìn về phía rừng dừa, bên đó yên tĩnh không hề có tiếng động nào. Rừng dừa như một con thú lớn đang ngủ say, giấu hết đi mọi nanh vuốt sắc bén.
“Tôi qua đó xem.” Thời Sênh ngồi thiết kiếm bay về phía rừng dừa.
Gió biển từ xa thổi lại làm Cynthia thấy lưng lạnh toát. Cô ta lập tức đuổi theo Thời Sênh. Dù sao đi theo cô ấy sẽ cảm thấy an toàn hơn nhiều.
Tốc độ của Thời Sênh không nhanh, chỉ bằng với người đi bộ, thế nên Cynthia nhanh chóng bắt kịp cô.
Rừng dừa cách nơi bọn họ dừng chân không xa, chẳng mất bao lâu Thời Sênh đã tới bên ngoài khu rừng. Thế giới này có linh khí nhưng giờ cô cũng không dùng được, chỉ có thể dựa vào trực giác để phân biệt nơi này rốt cuộc có nguy hiểm hay không mà thôi.