Tất cả mọi người đều biết Thập Lục là hoa khôi trong nhà tù.
*
“Dập lửa, mau mau dập lửa.”
Tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng kêu gào phẫn nộ từ trong biển lửa truyền tới. Thời Sênh nắm lấy cái cổ đau nhức đứng từ dưới đất lên, trước mắt là biển lửa đỏ rực, từng đợt lửa đỏ rực nóng bỏng thi nhau cuốn lên người cô, làn da dường như cũng bị thiêu đến cháy rát.
Bên ngoài bóng người chạy qua chạy lại, Thời Sênh lắc đầu, nhấc chân chạy ra bên ngoài.
Đôi chân trần bỗng dưng trầm lại, một cái tay đen đúa kéo lấy cô, “Cứu... cứu tôi.”
“Ông đây còn không giữ nổi mình, cứu cái ông nội nhà ngươi, bỏ tay ra.” Thời Sênh kéo chân mình lại, nghiến răng nghiến lợi nói. Khí nóng bỏng từ cổ họng truyền vào trong bụng cô. Thời Sênh vội vàng ngậm miệng lại, chuyên tâm lết chân đi.
Sức lực từ đôi tay đó khá lớn, Thời Sênh tốn khá nhiều sức mới đá được ra, lê bước chân nặng nề thoát khỏi biển lửa.
Những người dập lửa trước biển lửa thấy cô đi ra thì vô cùng ngạc nhiên, vội vàng chạy lên dìu cô.
Thời Sênh phát hiện những người này ăn mặc có vẻ kỳ quặc...
Quần áo phạm nhân.
Họ đang mặc quần áo phạm nhân.
Ầu... đệch!
Thời Sênh bị đưa sang một bên, có người đưa nước cho cô. Cô còn chưa kịp uống được một ngụm, đã bị người ta hất xuống đất. Một người phụ nữ thô lỗ cao lớn đứng trước mặt cô, mặc trang phục cảnh sát, mũ lệch sang một bên, lông mày dựng ngược, chống nạnh gầm lên giận dữ, “Đưa cô ta về phòng giam riêng cho tôi.”
Giám ngục đứng sau cô ta lập tức tiến lên lôi Thời Sênh rời đi.
Những người vây xung quanh cô không dám nói một lời, giương mắt nhìn Thời Sênh bị lôi đi.
Thời Sênh bây giờ cần một môi trường yên tĩnh để tiếp nhận ký ức. Cơ thể này hình như có một số vấn đề, cho nên tạm thời không thể giãy giụa được.
Viên giám ngục đưa cô đi xuyên qua vô số hành lang được rào bằng lưới sắt, quay lại chỉ nhìn thấy làn sương mù dày đặc phía sau, không nhìn thấy được ánh sáng nữa.
Cô bị nhốt trong một căn phòng nhỏ chật hẹp. Căn phòng nhỏ chỉ có một lỗ thông khí, ngoài ra không có đồ gì khác, tia sáng u ám chiếu xuyên vào căn phòng nhỏ tối tăm, vết máu đã khô đọng lại trong khắp căn phòng, tỏa ra thứ mùi khó chịu.
Thời Sênh chọn một chỗ sạch sẽ để dựa vào tường ngồi xuống. Cô giơ tay sờ cổ, rất đau, hình như đã bị người ta bóp cổ...
Nguyên chủ tên là Thập Lục, không có họ.
Cô ta sinh ra trong nhà giam này, ngày cô sinh ra đúng là ngày 16, cho nên cô mới được đặt tên là Thập Lục.
Nhà tù này được xây dựng chuyên để giam giữ các tội phạm chồng chất tội ác ở khắp nơi trên toàn quốc. Các phạm nhân ở đây đa phần đều đã từng giết người, sau khi bị bắt vẫn không hề hối cải, thuộc loại phần tử cực đoan không sợ chết. Tất cả đều bị giam cầm ở nhà tù này đến cuối đời.
Tuy nguyên chủ không có tội, nhưng mẹ cô ta có tội, cho nên cô cũng không thể ra ngoài được, cả đời này chỉ có thể chôn vùi trong nhà tù. Những người ở trong tù cũng không mấy người biết mẹ cô ta. Đến cuối cùng gần như không có ai nhớ mẹ cô ta là ai, chỉ biết rằng Thập Lục là cô gái đáng thương sinh ra sau chấn song sắt.
Người trong nhà tù đều cho rằng cô ta sống không được bao lâu, nhưng không ngờ cô vẫn yên ổn lớn đến chừng này.
Ba tháng trước, trong nhà tù có thêm một phạm nhân mới đến. Phạm nhân này khác với những phạm nhân mà nguyên chủ đã từng gặp. Khác ở điểm nào, nguyên chủ cũng không nói ra được, chỉ cảm thấy phạm nhân nữ này khiến cô ta có cảm giác rất không thoải mái.
Nguyên chủ quan sát phạm nhân nữ này mấy ngày trời. Cô cảm thấy phạm nhân nữ này vào đây là vì muốn tìm thứ gì đó. Sau này phạm nhân nữ có ý đồ tiếp cận cô, hỏi một số câu hỏi kỳ lạ. Nguyên chủ càng cảm thấy cô ta cố ý, cho người liên tục theo dõi động tĩnh của cô.
Sau này phạm nhân nữ nói cho nguyên chủ biết dưới lòng đất nhà tù này có một lối đi bí mật, có thể thông qua lối đi đó mà thoát khỏi đây.
Nguyên chủ muốn đi, cô không muốn bị nhốt ở đây vĩnh viễn, cho nên dễ dàng bị phạm nhân nữ đó lôi kéo, cùng cô ta đi tìm lối đi kia.
Nguyên chủ phát hiện ra văn phòng của đội trưởng đội giám ngục có một số vấn đề, liền nói cho phạm nhân nữ đó. Trận hỏa hoạn tối nay chính là do phạm nhân nữ kia và nguyên chủ đi đến văn phòng đội trưởng đội giám ngục gây ra.
Vốn dĩ phạm nhân nữ kia không hề tìm lối đi nào cả. Dưới lòng đất nhà tù này vốn không hề có lối đi nào hết, phạm nhân nữ kia đã lừa gạt cô.
Đội trưởng đội giám ngục phát hiện ra họ. Nguyên chủ tức giận phạm nhân nữ kia đã lừa gạt cô, bán đứng phạm nhân nữ đó, nói cho đội trưởng đội giám ngục biết tất cả đều là do phạm nhân nữ kia chỉ thị. Phạm nhân nữ đã giết chết đội trưởng đội giám ngục trước, sau đó vật lộn với nguyên chủ, bóp chết nguyên chủ.
Sau đó mới có trận hỏa hoạn này.
Nguyện vọng của nguyên chủ là báo thù cho bản thân.
Chỉ có một nguyện vọng đó, cũng không muốn ra ngoài, chỉ muốn giết chết phạm nhân nữ đã lừa gạt mình cuối cùng còn giết chết mình, trút sạch mọi thù hận.
Nếu phạm nhân nữ đó không phải là nữ chính thì vô cùng đơn giản.
Nhưng trực giác nói cho Thời Sênh biết, phạm nhân nữ đó hơn phân nửa là nữ chính.
Ở văn phòng đội trưởng đội giám ngục, nguyên chủ nhìn thấy một số tài liệu bí mật. Nhà tù này đã tiến hành một số thí nghiệm mờ ám. Phạm nhân nữ kia đến đây là để tìm chứng cứ của những thí nghiệm đó.
Trong nhà tù có rất nhiều người. Các thể loại biến thái ở mọi nơi trên toàn quốc đều tập trung ở đây. Cho nên nếu thỉnh thoảng có mấy phạm nhân mất tích thì cũng không có ai bận tâm.
Toàn bộ nhà tù được chia thành 5 khu vực A, B, C, D, F.
Khu A là khu giành cho phạm nhân nữ, cũng là nơi nhốt nguyên chủ.
Khu C là khu giành cho phạm nhân nam, ngăn cách với khu A bởi khu B. Khu B đồng nghĩa với khu vực chung công cộng. Ở giữa các khu còn dùng lưới điện ngăn cách, khi hóng gió, người của nhà tù nữ và nhà tù nam có thể gặp ở khu B.
Khu D là khu vực hoạt động, từ hai khu A và C đều có thể đến đây, người của nhà tù nam và nữ chia nhau sử dụng.
Còn có 1 khu F, chiếm diện tích rất lớn, khu vực này hoàn toàn được dùng lưới điện để ngăn cách, không ai biết bên trong đó có gì. Từ khu B có thể mơ hồ nhìn thấy một số binh sĩ mang súng đứng canh gác bên ngoài.
Sơ đồ phân bố toàn bộ nhà tù xoay quanh một nhà tù hình chữ B. gồm các khu A, C, D, F vây quanh khu B.
Mỗi khu vực đều có một đội trưởng đội giám ngục. Nơi xảy ra hỏa hoạn ngày hôm nay chính là văn phòng của đội trưởng đội giám ngục khu A.
Thời Sênh xoa cổ, xem ra cô còn phải ở cái nơi kỳ lạ này một thời gian...
...
Căn phòng nhỏ chìm trong bóng tối. Không gian yên tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.
Người bình thường ở đây một khoảng thời gian sẽ sụp đổ, sự yên tĩnh đó còn đáng sợ hơn bất cứ sự giày vò bằng dùng hình nào.
Thế nhưng Thời Sênh đã từng một mình bay lượn trong tinh tế. Cảm giác yên tĩnh trong tinh tế còn quỷ dị hơn gấp bội lần cảm giác yên tĩnh ở đây. Thời Sênh điềm nhiên dựa vào tường, lấy từ không gian ra một số đồ ăn khôi phục thể lực.
Răng rắc...
Không biết qua bao lâu sau, căn phòng nhỏ được mở ra. Ánh sáng chói mắt từ bên ngoài tràn vào, chiếu trên người Thời Sênh khiến cô hơi híp mắt lại. Trong ánh sáng chói lóa, viên nữ giám ngục cao to thô tháo đứng ở cửa, hung thần ác sát gầm lên: “Thập Lục, đi ra đây.”
Viên nữ giám ngục này là một tiểu đội trưởng. Giám ngục khu A cũng được phân chia tỉ mỉ, tiểu đội trưởng quản lý phạm nhân nữ ở những khu vực nhỏ. Nguyên chủ thuộc quyền quản lý của nữ giám ngục này.
Thời Sênh dựa vào tường đứng dậy, đi ra phía cửa.
Cô vừa đi đến cửa, một viên giám ngục muốn ra tay với cô, Thời Sênh nắm lấy tay người đó, hung dữ vặn một cái, viên giám ngục kêu lên thảm thiết.
“Thập Lục, cô muốn làm phản à?!” Tiểu đội trưởng lấy cây côn trong tay đập lên người Thời Sênh, cây côn có điện, tuy không đến mức chết người, nhưng bị điện giật cũng không hề dễ chịu.
Thời Sênh bẻ tránh cây côn của tiểu đội trưởng ra, lợi dụng cánh cửa phía sau kẹp lấy cây côn, sau đó đá vào bụng tiểu đội trưởng.
Tiểu đội trưởng có thân thủ vô cùng ghê gớm, một cước đó của Thời Sênh cũng chỉ khiến tiểu đội trưởng kia lùi lại một bước. Cô ta phẫn nộ trừng mắt nhìn, lửa giận như thể muốn phun ra ngoài. Cô ta nhổ một bãi nước bọt, “Con đĩ mày dám ra tay à, đánh nó cho tao, dạy cho nó biết quy tắc ở đây là thế nào.”
Chuyện phạm nhân nữ bị giám ngục đánh trong tù là chuyện thường gặp, đặc biệt là ở nhà tù này. Trong tù đều là những kẻ đáng chết, chỉ cần không đánh chết, cấp trên sẽ không ai hỏi han gì.