Thời Sênh mặc kệ đám người may mắn sống sót đó, đi về hướng phòng họp. Đám người còn sống sót đó đấu tranh một hồi, cuối cùng có ba người đi theo Thời Sênh.
Ba người này đều có súng, cho nên cũng to gan hơn những người khác một chút.
“Này cô gái, làm sao mở được cánh cửa này?” Người quân nhân A nhìn cánh cửa kim loại phía trước, thấp thỏm nhìn Thời Sênh. Bây giờ cả khu F bị phong tỏa, cứ cách một đoạn lại có một cánh cửa bảo hộ bằng kim loại như vậy. Cánh cửa kim loại này chưa bao giờ được dùng thực sự, nhưng cứ một khoảng thời gian lại được tiến hành kiểm tra tu sửa, dường như là để chuẩn bị cho lần tai ương này.
“Thì chẻ ra thôi.” Thời Sênh giơ thiết kiếm trong tay lên, trả lời như thể là lẽ đương nhiên.
Ba người đồng thời nhìn thiết kiếm, vừa rồi thanh kiếm này chém đám quái vật kia không hề tốn sức, thậm chí có thể nói là cực kỳ nhẹ nhàng.
“Đợi đã!” Quân nhân B nói, “Phía sau còn có những người còn sống sót, chúng ta chẻ cửa ra thì họ phải làm sao?”
Thời Sênh kỳ quái nhìn hắn, “Liên quan gì đến tôi?”
Nói xong, thiết kiếm đã vung xuống, chém vào giữa cánh cửa kim loại. Đầu bên kia lập tức có một con quái vật lao đến. Thời Sênh nhanh chóng giải quyết nó, sau đó đi sang bên kia.
Ba người quân nhân nhìn cánh cửa bị chém đôi, nhất thời không biết nói gì.
Có rất nhiều quái vật, số người may mắn sống sót cũng nhiều. Thời Sênh đi qua, phía sau không biết từ lúc nào đã tự động tập hợp thành một tiểu đội. Cũng có người chất vấn tại sao Thời Sênh không cứu người.
Thời Sênh chỉ ném cho đối phương một vẻ mặt châm biếm.
Ngay cả bản thân mình còn khó giữ, còn muốn cứu người, đúng là có bệnh.
Hơn nữa người cô muốn cứu còn chưa tìm thấy, đâu có tâm trạng làm người tốt gì cơ chứ.
Phì, cô không phải là người tốt.
Những người này nghi ngờ cô máu lạnh vô tình, nhưng không thể không đi theo sau cô.
Có những người chính là như vậy, rõ ràng bản thân mình còn đi theo sau đuôi người khác để được bảo vệ che chở, nhưng lại ở sau lưng người ta khua chân múa tay.
Thời Sênh tìm thấy một chiếc điện thoại và một bản sơ đồ mặt bằng một phần khu F trong một căn phòng, điện thoại còn 50% pin. Kỷ Ngang có điện thoại, nhưng cô không biết số điện thoại cá nhân của Kỷ Ngang là bao nhiêu. Cô gọi thử dãy số đánh dấu trên điện thoại nhưng không có ai nhận, có lẽ đó là số điện thoại giành cho công việc.
Có sơ đồ mặt bằng, tốc độ của Thời Sênh càng nhanh hơn. Đám người phía sau gần như phải chạy mới theo đuổi kịp cô được. Cô chỉ đi qua các lối đi, gặp quái vật mới giết, đám quái vật ẩn nấp cô không hề để tâm đến.
Đi phía sau rất dễ bị tập kích, đội ngũ lớn mạnh lại giảm bớt, rồi lại lớn mạnh, rồi lại giảm bớt đi.
“Này, cô đi chậm lại có được không?” Có người không theo được Thời Sênh liền gào lên.
Thời Sênh đứng trước một cánh cửa kim loại chuẩn bị chém, nghe thấy tiếng nói liền quay đầu lại người vừa nói, đúng là người trước đó nói cô máu lạnh vô tình. Thời Sênh không hề khách khí bổ vào mặt hắn, “Anh là tổ tông hay là cụ kỵ của tôi mà bắt tôi phải đi theo tốc độ của anh? Hơn nữa tôi bắt anh đi theo à? Tôi cầu xin anh đi theo tôi à? Đồ thiểu năng!”
Người nọ á khẩu, một lần nữa không nói được thành lời.
Thời Sênh giơ tay lên chém đứt cánh cửa, phía trước mặt xuất hiện một người, đang định lấy đồ để đập, sau khi nhìn rõ người liền thu tư thế lại nhưng đồ vẫn theo đà đập xuống.
Thời Sênh giơ thiết kiếm lên chặn, đá đối phương một cước.
Người đó bay thẳng ra ngoài, phía sau một con quái vật đang lao ra nhìn thấy liền định cắn lấy người đó, ở một lối đi khác bỗng nhiên vang lên tiếng súng dày đặc.
Đùng đùng đùng.
Viên đạn quét qua, cả lối đi đều là tiếng vang lại, con quái vật đó bị ép phải lùi lại, biến mất trong lối đi.
Người bị Thời Sênh đá văng đứng từ dưới đất lên, không phải ai khác, đó chính là đội trưởng Hồ huấn luyện họ khi trước.
Còn người cứu đội trưởng Hồ không phải ai khác, mà chính là nữ chính Lăng Quân.
Lăng Quân mặc trên người bộ đồ bệnh nhân màu trắng, tay áo không biết đã bị thứ gì xé rách, trên người chằng chịt vết máu, nhìn có vẻ vô cùng chật vật.
Vừa rồi người nổ súng chính là Lăng Quân và mấy người đàn ông mặc quân phục bên cạnh cô ta.
“Có người.”
“Là đội trưởng Hồ!!”
“Đội trưởng Hồ, đội trưởng Hồ...”
Phía sau Thời Sênh có người nhận ra đội trưởng Hồ, nhanh chóng chạy về phía hắn bao vây lại.
Đội trưởng Hồ bị Thời Sênh đá một cước, chỉ bị thương ngoài da, không có vấn đề gì lớn. Nhìn thấy nhiều người như vậy, hắn thấy bất ngờ đôi chút, “Mọi người có sao không?”
“Không sao, không sao.”
“Đội trưởng Hồ anh có sao không? Chỉ còn lại mấy người các anh thôi sao?”
“Mấy thứ này là gì vậy?”
Mọi người thi nhau hỏi, đội trưởng Hồ đâu có trả lời được nhiều như vậy, “Có ai nhìn thấy Thượng tá Kỷ không?”
Mọi người bỗng nhưng im bặt, cùng lắc đầu, “... Đúng rồi, cô gái kia cũng đi tìm Thượng tá Kỷ.”
Có người chỉ Thời Sênh.
Đội trưởng Hồ nhìn qua đó, hắn nhớ cô gái này, trước đây khi huấn luyện chỉ toàn làm biếng.
Thời Sênh chậm rãi bước về phía họ. Lăng Quân có chút khẩn trương, nắm chặt cây súng trong tay. Thời Sênh nhanh chóng cân nhắc lợi hại. Nữ chính đại nhân chắc chắn là không giết chết được rồi, cho nên thay vì lãng phí thời gian với cô ta thì chi bằng đi tìm Kỷ Ngang còn hơn.
Cô nhìn thẳng đi qua chỗ họ, thẳng tiến đến cánh cửa kim loại tiếp theo.
“Đừng đi về phía đó.” Đội trưởng Hồ lên tiếng nhắc nhở.
“Ầm ầm!”
Đáp lại đội trưởng Hồ là tiếng cánh cửa kim loại đổ rạp xuống đất.
Đội trưởng Hồ: “...”
Bên kia cánh cửa kim loại có mấy con quái vật. Sau khi cánh cửa đổ xuống, quái vật lập tức chạy thẳng về đầu bên này, Thời Sênh nhẹ nhàng giải quyết mấy con quái vật ở gần. Có mấy con quái vật vượt qua cô tập kích phía sau lại có cơ hội diễu võ dương oai. Chúng không gặp chú trở ngại, một lúc sau tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Thời Sênh đứng cuối lối đi nhìn nhóm người bị quái vật bao vây tấn công, cũng không biết ai dẫn đầu chạy về phía Thời Sênh. Dù sao thì cuối cùng tất cả mọi người đều chạy về phía cô.
Chỉ có ở gần cô mới là an toàn nhất.
Đó gần như là ý nghĩ của tất cả mọi người.
Lăng Quân thấy bao nhiêu người đều chạy về phía Thời Sênh như vậy, nếu cô ta không chạy thì sẽ phải đơn độc tác chiến. Mấy người cùng bao vây tấn công cũng chỉ có thể đánh lui quái vật, chứ không thể giết nổi chúng. Nếu một người đối đầu với quái vật thì kết cục sẽ ra sao đây?
Sênh Đại Thụ Bị Ép Phải Che Mưa Chắn Gió: “...” Các người bắt ép người khác cứu đến nghiện luôn rồi đúng không! Có biết xấu hổ không hả? Ông đây nói là muốn cứu các người hả? Đệch, cứu rồi thì thôi đi, lại còn dám khua chân múa tay, ai cho mấy người cái lá gan chết tiệt đấy hả.
Thời Sênh quay người chạy, tốc độ còn nhanh hơn vừa nãy. Đám người phía sau đuổi theo vô cùng cực khổ.
Đến cuối cùng đã có không ít người bị tụt lại, chỉ còn lại mười mấy người, trong đó có đội trưởng Hồ và cả Lăng Quân.
“Trước mặt chính là phòng họp rồi.” Ba người ban đầu đi theo Thời Sênh đều chưa bị lạc mất. Quân nhân A thở hổn hển nói: “Cô gái, còn có hai lối đi nữa là có thể đến được phòng họp, nhưng càng đến gần khu vực tuyến ba thì càng sẽ có nhiều quái vật...”
Lời nói sau đó quân nhân A không dám nói ra, Thượng tá Kỷ có thể sống sót trong vòng vây tấn công của nhiều quái vật như vậy không? Thượng tá Kỷ hình như không có khả năng chiến đấu mạnh như cô...
“Thượng tá Kỷ ở phòng họp sao?” Đội trưởng Hồ đột ngột chen vào một câu, giọng cực kỳ to.
“Ừm...” Quân nhân A giật mình, lúng túng nói, “Lúc trước Thượng tá Kỷ và mọi người cùng họp ở phòng họp.”
Đội trưởng Hồ đương nhiên là muốn nhanh chóng tìm được Kỷ Ngang. Hắn nhìn cánh cửa kim loại khép chặt. Nếu Thượng tá Kỷ thực sự ở đó, thì liệu có còn bình an vô sự?