Boss Là Nữ Phụ

Thời Sênh dùng thủ đoạn phi chính quy để ép gia chủ Hạc gia xuất hiện.

Cả ngọn núi đều gần như nổ tung hết, đám trưởng lão bị dọa đến sợ mất mật, người này là thế nào chứ?

Hạc gia chủ nhìn thiếu nữ đứng trước mặt, đánh giá từ trên xuống dưới, một lát sau mới lên tiếng, dương như có chút cảm thán, “Không ngờ tinh linh còn chưa diệt vong.”

Tinh linh?

Hắn vừa nói xong, đám người phía sau gần như bùng nổ.

Trăm năm trước tinh linh đã bị tiêu diệt hết, sao lại xuất hiện ở đây.

“Có phải ngươi thấy rất thất vọng lắm đúng không?”

“Cũng không đến mức đó.” Hạc gia chủ nói: “Ta biết ngươi đến đây hỏi điều gì. Năm xưa đúng là Hạc gia ta ra tay với tộc tinh linh, nhưng bọn ta cũng chỉ là làm việc cho người khác, ngươi muốn báo thù thì đừng có tìm đến bọn ta.”

“Làm việc cho người khác? Làm cho ai?” Ban đầu có người xâm phạm ra tay với tộc tinh linh, vốn cho rằng có liên quan đến nữ chính Phong Tư, nhưng bây giờ xem ra còn có nguyên nhân khác nữa.

“Rất xin lỗi, Hạc gia có quy tắc của Hạc gia, ta không thể nói là ai.”

Hạc gia chủ phối hợp như vậy, Thời Sênh liếc nhìn hắn, không truy hỏi. Cô giơ tay ra vén áo choàng khoác trên bức tượng băng Kính Lâm hé ra đôi chút, để người trước mặt nhìn thấy, “Nếu đã là Hạc gia các ngươi làm, thì có lẽ Hạ gia các ngươi có thể giải được đúng không?”

Biểu cảm Hạc gia chủ hơi thay đổi, dường như có điều gì đó khó nói, yết hầu hắn chuyển động lên xuống hai cái, “Không giải được.”

Sắc mặt mấy vị trưởng lão đứng sau hắn cũng khó coi như vậy, Thời Sênh kéo góc áo choàng xuống, “Tại sao?”


Hạc gia chủ dường như không muốn nói.

Thời Sênh giơ thiết kiếm trong tay lên, cắm sang bên cạnh, hòn đá ở sát bên tiếp tục rơi xuống dưới kêu rầm rầm.

Vẻ mặt thiếu nữ đường hoàng không chút che giấu: “Ta không hỏi ngươi là ai dồn tộc tinh linh vào chỗ chết, nhưng nếu ngay cả chuyện này ngươi cũng không nói cho ta biết thì Hạc gia các ngươi hãy đi chôn cùng hắn trước đi.”

Trong giọng nói của cô không nghe thấy có sự uy hiếp, nhưng chỉ riêng ngữ khí bình tĩnh như vậy, cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy sự uy hiếp đáng sợ.

Không phải là uy hiếp nhưng còn hơn cả uy hiếp.

“Ngươi đừng có quá đáng!”

“Hạc gia bọn ta không sợ ngươi. Toàn bộ tộc tinh linh của ngươi đều đã bị tiêu diệt, ngươi đương nhiên không phải không phải là đối thủ của bọn ta.”

Đám trưởng lão không phục, đứng ra quát tháo Thời Sênh. Hạc gia họ chưa bao giờ phải cúi đầu nói chuyện với người khác như vậy, đừng nói đến một tộc tinh linh đã từng bị họ phong ấn.

Thời Sênh nhíu mắt, thiết kiếm khẽ lướt qua, hàn quang quét qua bốn xung quanh, hội tụ trên người mấy vị trưởng lão.

Hạc gia chủ hít sâu một hơi, cắt ngang Thời Sênh đang định ra tay, “Bởi vì người làm chuyện này bây giờ đã mất đi tất cả năng lực, thuật đóng băng của Hạc gia tuy có cùng xuất xứ từ một phái, nhưng thủ pháp không giống nhau, mỗi người đều có thủ pháp của riêng mình, nếu tùy tiện giải phong ấn, cả hai đều sẽ bị tổn thương, bọn ta không thể giải được.”

Thời Sênh quay thiết kiếm lại, “Không còn cách nào khác hay sao?”

Hạc gia chủ lắc đầu.


Cởi chuông phải tìm người buộc chuông, thuật đóng băng đã phát huy cực điểm câu nói này, ai là ngươi thi thuật thì phải là người đó giải thuật mới được.

“Người lúc trước làm chuyện này là ai, gọi hắn đến nói ra.”

Các người nói không giải được tức là không giải được, ai biết các người có lừa ông đây không cơ chứ.

Ánh mắt Hạc gia chủ khẽ thu lại, dặn dò trưởng lão ở bên cạnh, “Đưa đại thiếu gia đến đây.”

Đám trưởng lão tức giận bất bình, nhưng vẫn xuống đi mời người gọi là đại thiếu gia.

Dưới ánh hoàng hôn, người thanh niên thân mình gầy gò đi từ đường núi gồ ghề đi lên. Mái tóc trắng xóa của hắn rủ trên vai. Ánh mặt trời phủ một lớp ánh sáng ấm áp xuống dưới đất. Người thanh niên cúi đầu, bước đi yếu ớt, dường như chỉ một cơn gió cũng có thể quật ngã hắn.

Hắn đi đến trước mặt Hạc gia chủ, hai tay chắp lại, khom lưng hành lễ, “Phụ thân.”

Hạc gia chủ ừ một tiếng đáp lại, “Vị cô nương này có chuyện muốn hỏi con, con hãy thành thật trả lời.”

“Vâng, thưa phụ thân.” Người thanh niên vẫn cúi đầu, như đang đợi câu hỏi của Thời Sênh, dường như không hề có hứng thú với những chuyện trước đó, hắn chỉ đến đây vì yêu cầu của Hạc gia chủ mà thôi.

“Ta muốn ngươi giải phong ấn cho hắn.” Thời Sênh đi thẳng vào vấn đề, lúc này sắc trời đã tối hẳn, không còn ánh sáng nữa.

Người thanh niên hơi ngẩng đầu, vẻ mặt vốn bình tĩnh không chút gợn sóng nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Kính Lâm lại lộ ra sự kinh hãi và hối hận. Hắn lùi lại phía sau một bước, sau đó chật vật ngã vào lớp đá vụn.

Một trưởng lão trong đó muốn tiến lên đỡ hắn, nhưng nhìn thấy sắc mặt Hạc gia chủ chỉ nhìn mà thu tay về.


Sắc mặt thanh niên tái nhợt, mái tóc bạc tản ra xung quanh, đáng sợ giống như ma quỷ.

“Xin lỗi... xin lỗi...” Thanh niên không ngừng run rẩy lặp lại hai chữ này.

Thời Sênh nhíu mày, “Ta hỏi ngươi có thể giải phong ấn của hắn hay không cơ mà?”

Thanh niên như thể lấy hết dũng khí nhìn về phía bức tượng băng, một lát sau mới nói, “Tất cả sinh linh bị đóng băng đều sẽ chết, cho dù có giải phong ấn cũng vô dụng, đều là lỗi của ta, là lỗi của ta...”

“Hắn vẫn còn sống.”

“Không thể nào.” Thanh niên đột nhiên gào lớn, đáy mắt đột nhiên trào lên sự thù hận, cũng không biết là thù hận ai, “Tất cả mọi sinh linh bị đóng băng đều sẽ chết, đều sẽ chết.”

“Điều hắn nói là thật.” Hạc gia chủ tiếp lời, “Cho dù là sinh linh nào, chỉ cần có thể bị đóng băng thì đều sẽ chết.”

“Này, nói một câu đi.” Thời Sênh cầm thiết kiếm chỉ vào bức tượng băng.

“Ta chưa chết.”

Kính Lâm đang ở trong bức tượng băng rất lâu chưa nói gì rất phối hợp lên tiếng nói.

Tất cả mọi người có mặt đều vô cùng ngạc nhiên, đặc biệt là người thanh niên kia. Hắn từ dưới đất đứng lên, “Sao có thể như vậy được, sao hắn vẫn chưa chết... không thể thế được.”

Thế nhưng cho dù họ có tin hay không, Kính Lâm vẫn chưa chết, tuy hắn cũng không biết tại sao hắn lại vẫn chưa chết.

Nhưng tin tức này cũng không có tác dụng gì, thanh niên vẫn nói rằng mình không thể giải trừ phong ấn, tất cả năng lực của hắn đều đã biến mất sau khi từ tộc tinh linh trở về, giống như một sự trừng phạt.

“Có người đã nói, tộc tinh linh là chủng tộc được trời cao ưu đãi, ta đã tiêu diệt toàn bộ tộc tinh linh, cho nên ta phải bị trừng phạt...” Người thanh niên liên tục nói, vẻ mặt hối hận, “Ta xin lỗi toàn bộ tộc tinh linh, đều là lỗi của ta.”

“Ngươi hối hận chẳng qua chỉ là bởi vì ngươi đã mất đi năng lực mà thôi.” Thời Sênh hừ lạnh.


Nếu người này không mất đi năng lực thì liệu hắn có hối hận hay không?

Không đâu!

Tất cả đều là bởi bì hắn mất đi năng lực, mất đi địa vị ở trong tộc, nên hắn mới hối hận.

[Ký chủ, cô như vậy là quá tiêu cực rồi, nói không chừng là người ta sám hối thật thì sao?] Hệ thống không nhịn được ngoi lên xen vào, cái chứng bệnh thấy ai cũng có tâm đen như vậy có sửa được hay không chứ.

Trên thế giới này vẫn còn tồn tại chân thiện mỹ có biết không hả.

Thời Sênh: “...” Vậy thì ngươi cứ tin đi, ta đâu có cản ngươi, dù sao thì ta cũng không tin.

Người khác nghĩ thế nào đó là chuyện của người khác, cô nghĩ thế nào là chuyện của cô.

[...] Ký chủ thiểu năng, đáng đời cô không có bạn bè.

Ta có Phượng Từ.

[...] Không muốn nói chuyện nữa.

Chủng tộc nhà người ta đều thiết lập rõ ràng như vậy rồi, ngoài bản thân người đó ra thì những người khác đều không thể giải được... không đúng nha, nếu đã không ai giải được thì cái tên thiểu năng Kính Lâm sao còn gạt ông đây đi tìm vương miện tinh linh làm gì chứ?

Thời Sênh quay đầu nhìn về phía bức tượng băng.

Kính Lâm trong bức tượng băng: “...” Đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.

Có người ngoài ở đây, bình tĩnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận