Thời Sênh đần độn nhìn Ngũ Phong Sơn sụp xuống, sao lại sụp nữa rồi!
[Còn không phải tại Ký chủ bổ ra à.] Còn không biết xấu hổ mà hỏi sao lại sụp ư?
“Liên quan gì tới ta chứ! Lúc trước ta cũng bổ núi như thế, sao chẳng thấy ngọn núi nào sụp đâu?” Thời Sênh không nhịn được trợn mắt, chắc chắn là núi ở thế giới này chưa bị bổ bao giờ rồi.
[Làm ơn đi Ký chủ, trong núi toàn là cơ quan, rất yếu ớt, cô bổ một cái, nó không sụp thì còn thế nào được nữa!] Còn có thể trời cao chắc!
Thời Sênh: “...”
Thế nên thế giới này là một lời không hợp núi liền sụp à?
Thế thì cứ sụp thêm mấy ngọn núi nữa đi.
[...] Có một câu rất bậy, không biết có nên nói hay không nữa.
Đúng lúc Thời Sênh còn đang mải mê đứng ngắm Ngũ Phong Sơn bị sụp thì một đám người đạp không mà tới, bao vây bọn họ lại.
Tử Vi công tử áo trắng giẫm trên đầu vai đệ tử của Tử Vi sơn trang, cả người tràn ngập tiên khí lành lạnh, rơi xuống trước mặt họ với dáng vẻ vô cùng màu mè.
“Hiện giờ người của Tử Vi sơn trang cũng học được chiêu chặn đường cướp bóc rồi à?” Vọng Thư cười lạnh một tiếng, trong đáy mắt tràn ngập sự khinh thường và chán ghét Tử Vi công tử.
“Vô Ảnh, giao Dịch Chính ra đây.” Tử Vi công tử không đáp lại câu nói kia của Vọng Thư mà đi thẳng vào chủ đề.
“Người là ta tìm được, ngươi muốn sao?” Vọng Thư âm trầm nhướng mày, “Ta giết cũng không để lại cho ngươi đâu.”
Vẻ mặt của Tử Vi công tử khẽ biến, trên gương mặt lạnh lùng có mấy phần khẩn trương, hiển nhiên là cảm thấy Vọng Thư nói được thì sẽ làm được.
Tử Vi công tử hơi khựng lại một chút, “Giao dịch đi.”
Vọng Thư cười ha ha hai tiếng, sự trào phúng trong giọng nói càng nặng nề hơn, “Loại người bại hoại như ta cũng chẳng dám làm giao dịch gì với các ngươi đâu.”
Thời Sênh không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với đám người này, nhảy lên thiết kiếm, kéo Vọng Thư lên, vèo một cái, bay thẳng lên trời.
Tử Vi công tử: “...”
Bọn họ biết kinh công nhưng cũng không thể “vèo” một cái là bay lên cao như thế được.
Hơn nữa, tốc độ của thiết kiếm quá nhanh, chỉ trong chớp mắt mà đã không nhìn thấy tung tích đâu nữa.
“Trang chủ, thanh kiếm kia...”
Tử Vi công tử phất tay, người kia lập tức im lặng. Hắn nhìn lên trời, hồi lâu cũng không nói gì.
“Trang chủ, bị Vô Ảnh đoạt trước rồi, giờ chúng ta phải làm sao?” Người sau lưng vẫn không nhịn được hỏi một câu.
“Có lẽ Dịch Chính cũng vô dụng.” Giọng của Tử Vi công tử cực kỳ lãnh đạm, sau đó liền xoay người, dùng khinh công bay đi.
Người của Tử Vi sơn trang nhìn nhau.
Nhưng không có Dịch Chính... vậy càng vô dụng hơn.
...
Thời Sênh trở lại cái sân kia, Tiểu Ly đang cho người chở những cái rương vàng cuối cùng quay về Tử Linh Thành, thấy Thời Sênh quay lại thì hưng phấn tiến lên: “Thành chủ, tỷ đã về rồi? Thế nào, có biết ai đã bắt bọn họ không?”
Thời Sênh nhảy xuống từ thiết kiếm, “Không biết.”
“Ồ, thành chủ, tỷ thật sự cướp áp trại phu nhân về rồi.” Tiểu Ly nhìn thấy Vọng Thư thì lập tức vứt vấn đề kia ra khỏi đầu luôn.
Vọng Thư: “...”
Cái gì mà cướp áp trại phu nhân về chứ hả?
Có áp trại phu nhân nào đẹp trai như hắn không?
“Làm việc đi.” Thời Sênh trừng mắt một cái.
Tiểu Ly lè lưỡi, kéo cái bao trên thiết kiếm xuống, “Đây là gì ạ? Sao lại biết động đậy thế?”
“Người.”
Vẻ mặt Tiểu Ly cứng đờ: “... Thành chủ, giờ chúng ta còn làm ăn bằng cả việc trói người nữa ạ?”
Trước kia rõ ràng thành chủ đã tuyên bố, không chơi trò bắt người, ngại phiền toái.
Thời Sênh lại trừng mắt thêm một cái nữa, Tiểu Ly vò đầu, kéo bao tải sang phòng bên cạnh.
Thời Sênh nhìn Vọng Thư vẫn đang ngồi trên thiết kiếm: “Người ta đã bắt về cho huynh rồi, một tháng tới đây, huynh phải ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, hiểu chưa?”
Trong thời gian một tháng này, nhất định phải thu phục được tên đần khốn kiếp này.
“Có gì mà không thể chứ.” Vọng Thư cười vô cùng ngả ngớn.
Vọng Thư cứ thế vào ở. Mỗi ngày hắn sẽ bỏ mấy giờ tới phòng của Dịch Chính, nhưng hiển nhiên hai bên nói chuyện cũng không vui sướng gì. Vọng Thư vẫn không có được tin tức mà mình muốn.
Ngược lại, bên ngoài đang ồn ào đến huyên náo.
Ngũ Phong Sơn đột nhiên sụp xuống, rất nhiều người trong giang hồ bị chôn ở bên trong, nhưng vài ngày sau, có người ra được, bọn họ may mắn tìm thấy một con đường chưa bị vùi lấp.
Có lẽ con đường này dùng để cho người bên mình chạy trốn nên bí ẩn hơn thông đạo bình thường rất nhiều.
Nhưng vẫn có người bị nhốt lại ở trong, người trong giang hồ bắt tay đào núi, cứu người mới là chuyện quan trọng nhất bây giờ.
Toàn bộ quả núi bị sụp xuống, đào mấy ngày cũng tìm được một người, nhưng người đó đã chết, càng đào vào sâu thì càng thấy nhiều thi thể, đại đa số đều đã chết, chỉ có mấy người là còn sống.
Về sau, có lẽ quá mức tiêu hao thời gian, hơn nữa cũng đã một thời gian dài như thế rồi, có lẽ người bên trong cũng không thể sống nổi nữa, vì thế mọi người liền từ bỏ việc đào núi.
Không bận bịu nữa, mọi người bắt đầu có thời gian tụ họp lại thảo luận xem rốt cuộc người bắt bọn họ là ai, tại sao muốn bắt bọn họ.
Nhưng không ai biết, những người bắt họ đều che mặt, bọn họ bị nhốt lại, mỗi ngày đều có người tuần tra, căn bản không thấy người đứng đầu tới đây.
Chuyện này trở thành một điều bí ẩn.
Nguyên nhân Ngũ Phong Sơn sụp xuống còn chưa tra ra thì trên giang hồ đã lại nổi lên một tin tức khác.
Thành chủ Tử Linh Thành Thanh Diên rất có thể đang nắm trong tay một thanh tà kiếm.
Trên giang hồ của ba thanh tà kiếm rất nổi tiếng, phân biệt là Nghê Uyên, Quỷ Khốc, Phong Ngân.
Ba thanh tà kiếm này cũng không xuất hiện cùng thời kỳ nhưng thanh nào cũng khiến giang hồ dâng lên tinh phong huyết vũ, danh môn chính phái khinh thường nó, nhưng mà vì lực lượng của nó rất mạnh, trong võ lâm vẫn có nhiều người muốn có được nó.
Chúng gắn liền với giết chóc, máu và cái chết.
Hiện tại, trong lời đồn, kiếm của thành chủ Tử Linh Thành Thanh Diên chính là thanh tà kiếm số một, Quỷ Khốc.
Còn tại sao bọn họ lại nhận định như thế thì không ai biết cả.
“Thành chủ, kiếm này của tỷ thật sự là Quỷ Khốc sao?” Tiểu Ly kể lại lời đồn kia xong liền bắt đầu tò mò về thanh kiếm của Thời Sênh, “Muội nghe nói Quỷ Khốc là thanh tà kiếm mạnh nhất trong ba thanh tà kiếm đấy.”
“Mạnh thế nào vậy?”
Tiểu Ly “ưm” một tiếng, cô ta chỉ nghe nói là lợi hại nhất nhưng rốt cuộc lợi hại tới mức nào thì cô ta cũng chẳng biết được.
“Quỷ Khốc vừa ra, vạn quỷ sôi trào, Thần Phật kinh sợ.” Âm thanh của Vọng Thư từ ngoài cửa truyền vào, thân ảnh màu tím lóe lên, đảo mắt đã ngồi xuống bên cạnh Thời Sênh, “Một thanh kiếm rất lợi hại.”
“Trâu bò thế cơ á?” Thời Sênh nhướng mày.
Vọng Thư chống tay lên cằm, cười, “Nghê Uyên và Phong Ngân cũng rất lợi hại, nhưng mà phải xem ở trong tay ai mới được, ở trong tay người thường thì sẽ trở thành con rối bị chúng thao túng, nếu ở trong tay ta...”
“Thì sao?”
“Xưng bá võ lâm không phải nói chơi.” Vọng Thư cực kỳ tự kỷ.
“Chỉ có xưng bá võ lâm thôi á?”
Vọng Thư liếc mắt nhìn Thời Sênh: “Thế còn chưa đủ à?”
Thời Sênh đặt thiết kiếm lên mặt bàn, dũng cảm, kiêu ngạo nói: “Dùng nó xưng bá thiên hạ cũng chẳng phải vấn đề gì.”
Vọng Thư duỗi tay muốn cầm thiết kiếm lên, mắt luôn liếc nhìn Thời Sênh. Thời Sênh không có phản ứng gì thì hắn mới cầm kiếm lên. Thiết kiếm rất nhẹ, nhẹ như trong tay chẳng cầm cái gì vậy.
Nhưng mà mỗi lần nhìn cô vung kiếm lại cảm thấy nó rất nặng.
“Thanh kiếm này tên là gì thế?” Đầu ngón tay của Vọng Thư lướt qua thân kiếm. Hắn thấy những hoa văn cổ xưa trên kiếm rất quen mắt, như thể đã từng thấy ở đâu đó.
Thời Sênh nhếch môi cười: “Họa Hề.”