Boss Là Nữ Phụ

Thời Sênh một lần nữa quay về Đế Đô Tinh là vào đầu mùa xuân. Những thành thị xây dựng bằng sắt thép, rất khó nhìn được thấy hoa cỏ xanh tươi. Thành thị mang lại cho con người ta cảm giác áp lực và nặng nề.

Thời Sênh thờ ơ đi men theo một con đường, đằng sao cô có một người đàn ông đi theo, người đàn ông đang xách đồ tìm kiếm thứ gì đó.

“Cô Thời, ở đây.” Người đàn ông đột nhiên gọi Thời Sênh.

Thời Sênh quay đầu lại, nhìn về phía một tòa nhà người đàn ông kia chỉ.

Tòa nhà cao vót trong mây, toàn bộ cảnh bên ngoài đều là 3D ảo tưởng, đang phát mẫu quảng cáo mới nhất.

Thời Sênh ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà.

“Cô Thời, trong tòa nhà này có rất nhiều người, cô…”

“Thế thì sao chứ.” Thời Sênh liếc nhìn người đàn ông, “Anh chỉ cần phối hợp với tôi, không cần phải hỏi chuyện của tôi.”

Người đàn ông nghẹn lời, lùi ra sau một bước không nói gì. Hắn chỉ được công ty RH phái tới để giúp cô, quả thực không có tư cách để nhắc đến yêu cầu gì với cô.

Tối ngày hôm đó, Thời Sênh đứng trên tòa kiến trúc cao nhất của Đế Đô Tinh, nhìn về phía ngôi sao lóe sáng ở nơi xa. Gió đêm làm lay động mái tóc đen của cô, bóng lưng cô tự dưng lộ ra vài phần cô tịch.

Người đàn ông đứng sau Thời Sênh, mấy lần muốn nói nhưng lại thôi.

Họ cứ đứng thế suốt một đêm liền.

Cho đến khi bên kia trời sáng lên, Thời Sênh mới giơ tay ra xoa nhẹ lên mái tóc bên tai, khẽ vắt ra sau gáy, để lộ ra vành tai tinh xảo.

“Bắt đầu đi.”

Giọng nói bị gió thổi vào trong tai người đàn ông. Người đàn ông liếc nhìn phía dưới, chần chừ một chút, rồi ấn thiết bị trong tay, phát ra mệnh lệnh.

“Đùng đoàng.”

“Phịch!”

Tòa nhà cao tầng đứng sừng sững giữa thành thị nổ đoàng một tiếng, khói trắng bốc lên, che khuất bầu trời...

Lúc này trên những tinh cầu khác, liên tiếp mấy tòa nhà đều bị nổ tung.

Điều quỷ dị là, không có thương vong về người, tất cả đều bị nổ lúc không có người, nơi bị nổ nhiều nhất cũng chỉ là người máy thông minh.

Khi người đàn ông nhìn bản báo cáo, liếc nhìn Thời Sênh mấy lần.

Hắn tiến lên mấy bước, “Xin lỗi cô Thời, lúc trước đã hiểu lầm cô rồi.”

Hắn cho rằng… cô muốn trực tiếp làm nổ mấy tòa nhà này vào lúc có nhiều người.

Thời Sênh không để ý, trong con ngươi trào lên hình ảnh khói bụi đang cuộn lên phía xa, bàn tay giơ cao lên, che đi đám khói bụi đó, cô khẽ nói: “Đây mới chỉ là bắt đầu.”

Thời Hiên, ông đã chuẩn bị xong chưa?

Thời Sênh đã dùng công ty RH để chuẩn bị bao nhiêu, người đàn ông rõ nhất. Cô chưa bao giờ để bất kỳ chuyện nào làm ảnh hưởng đến bước chân của mình, bố trí tinh vi. Hắn dường như có thể nhìn thấy cô từng chút từng chút một xây dựng mạng lưới lớn bao phủ toàn bộ Thời gia.

Công ty RH đã tốn rất nhiều sức lực trong đó. Hắn không biết nếu không có công ty RH, liệu cô còn có thể xây dựng được một mạng lưới lớn đến thế hay không. Nhưng hắn biết rằng một cô gái như cô tuyệt đối không phải là người tầm thường.

Cô đã bắt đầu bay lượn.

Thời gia sẽ là điểm bắt đầu của cô.



Sản nghiệp ở nhiều nơi của Thời gia đã bị tập kích, kẻ gây chuyện còn tỏ ra kiêu ngạo huênh hoang như vậy, Thời Hiên tức giận không hề nhẹ. Nhà chính cả ngày đều bao phủ sự lo lắng.

Điều khiến Thời Hiên càng thêm đau đầu hơn là lúc này lại có người dám nhân cơ hội ra tay với Thời gia.

Nổi loạn đầu tiên chính là những sản nghiệp được thu hồi lại từ trong tay Thời Mộ.

Về điều này phải cảm ơn lúc đó Thời Mộ thường xuyên đưa Thời Sênh đến công ty. Sau khi công ty của Thời Mộ bị Thời Hiên thu hồi, có nhiều người không rời khỏi công ty. Thời Sênh âm thầm liên hệ với họ, có người chỉ vì miếng cơm manh áo, nhưng cũng có những người là đồng đội cũ trong quân đoàn của Thời Mộ, gần như không hề chần chừ gì đã đồng ý với cô.

Hạ Sơ nay đã ngồi vững ở vị trí người thừa kế, động tĩnh từ Thời gia, cô không cần nghe ngóng đã biết ngay là Thời Sênh đã trở về.

Càng không cần Thời Sênh phải nói gì, Hạ Sơ đã bắt đầu âm thầm giúp đỡ.

Tương ứng với bố trí chặt chẽ của Thời Sênh, liên tiếp nuốt chửng từng sản nghiệp của Thời gia, người làm gia chủ như Thời Hiên đã bắt đầu luống cuống.

Bây giờ ông ta còn chưa biết là ai đang đối phó với Thời gia.

Mấy gia đình khác đều hỏi han đôi câu, nhưng trên thực tế không hề có hành động gì, không ra tay, không giúp đỡ.

Nếu cuối cùng Thời gia hoàn toàn diệt vong, họ có ra tay hay không cũng rất khó nói.

“Gia chủ.”

“Đã điều tra được chưa?” Thời Hiên nắm lấy người bước vào, vẻ mặt có chút dữ tợn, “Rốt cuộc là ai hả?”

Người bị Thời Hiên túm lấy lo lắng lắc đầu, “Không… không có.”

“Đồ bỏ đi, một đám bỏ đi!” Thời Hiên đẩy mạnh người ra. Đã bao lâu như vậy rồi mà ngay cả ai là người ra tay cũng không biết.

Bao năm nay với tính cách đó của Thời Hiên, và cách đối nhân xử thế của ông ta, nói không đắc tội ai là chuyện không thể nào. Nhưng Thời Hiên đều đã nghĩ lại từng người từng người một, nhưng không một ai phù hợp.

Đúng lúc Thời Hiên đang nổi nóng, hắn bỗng nhiên nhận được tin tức từ bên ngoài, Thời Sênh đã trở về.

Thời Sênh.

Cái tên này khiến Thời Hiên sáng mắt lên, nhưng chỉ chốc lát đã lại trầm xuống. Con nhóc chết tiệt đó vẫn còn dám trở về, còn chọn đúng lúc này, đến xem chuyện cười của ông ta hay sao?

Thời Hiên cho người đưa Thời Sênh vào.

Thời Sênh tới một mình. Đã nhiều năm cô không bước vào nhà chính, cảnh sắc xung quanh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Người ở đây càng có nhiều người cô không biết hơn.

Thời Sênh đi theo chỉ dẫn vào đại sảnh, Thời Hiên ngồi ở vị trí chủ nhà, trên người quanh quẩn sự kiềm chế, cũng có lẽ do gần đây nghỉ ngơi không tốt, cho nên hốc mắt hơi lõm xuống. Theo từng bước chân của Thời Sênh, ánh mắt ông ta ngày càng thâm trầm hơn.

Mấy năm không gặp, cô nhóc còn chưa đủ lông đủ cánh năm xưa lúc này đã trưởng thành thế này.

Thời Sênh đứng vững vàng giữa đại sảnh, “Thời gia chủ, đã lâu không gặp.”

“Mày còn dám quay về à, hừ!”

“Tôi họ Thời, sao lại không dám quay về?” Ngữ khí Thời Sênh thấp thoáng sự châm chọc, “Quà gặp mặt tôi tặng Thời gia chủ, ông có thấy hài lòng không?”

Quà gặp mặt?

Cô ta tặng quà gặp mặt khi nào?

Thời Hiên phản ứng lại mấy giây, trong đầu lóe lên những sự việc xảy ra gần đây. Ông ta đứng bật dậy, không thể tin được trừng mắt nhìn Thời Sênh, “Là mày…”

Cô gái đối diện sắc mặt trấn tĩnh ung dung, khiến người khác không thể nắm bắt được rốt cuộc cô đang suy nghĩ điều gì.

Nếu nói trong lòng Thời Hiên không chấn động thì là giả.

Người được hoa thời quang chỉ dẫn, quả nhiên không giống người thường.

“Người đâu, người đâu!” Thời Hiên hét lớn.

Tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên, họ đi vào trong, bao vây Thời Sênh.

“Bắt cô ta lại cho ta!” Thời Hiên chỉ vào Thời Sênh, “Thời Sênh mày đừng quên, đây là Thời gia. Một mình mày dám xông vào đây, mày quá huênh hoang tự đắc rồi đấy.”

Thời Sênh không để tâm đến đám người đó, ngược lại còn tiến lại gần Thời Hiên hơn, “Ông không muốn mở cánh cửa đó ra sao?”

Thời Hiên giơ tay ra hiệu đám người đang lại gần Thời Sênh lại, tiến lên trước hai bước, “Ý mày là sao?”

“Tôi có thể mở cánh cửa đó.”

Khi nghe thấy Thời Sênh nói có thể mở cánh cửa đó ra, Thời Hiên không giấu được sự vui mừng. Nhưng khi nghĩ lại những gì Thời gia đang phải trải qua, cô ta lại tốt bụng như vậy, giúp ông ta mở cánh cửa đó ra sao?

Không thể nào.

Hơn nữa cô ta nói cũng chưa chắc đã là thật.

“Bắt lấy!” Cho dù cô ta có nói thật hay không, chỉ cần cô ta ở trong tay, ông ta nhất định sẽ mở được cánh cửa kia ra.

Thời gia sẽ không bị chôn vùi trong tay ông ta. Ông ta sẽ dẫn dắt Thời gia đi lên đỉnh cao huy hoàng hơn nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui