Nguyện vọng của loại nữ phụ bia đỡ đạn này không có gì ngoài việc báo thù, nguyện vọng của Nguyên chủ cũng vậy.
Nguyên chủ không hề có chỗ nào có lỗi với nữ chính.
Cô ấy và nữ chính ghét nhau, nhưng cô ấy chưa từng làm điều gì xấu với nữ chính.
Nữ chính lại vì lúc đó Nguyên chủ không cứu mình mà oán hận cô ấy.
Chưa nói tới việc Nguyên chủ có năng lực cứu cô ấy không, chỉ nói vì sao Nguyên chủ phải cứu cô ấy chứ?
Bản chất con người vốn lương thiện sao?
Có tên thiểu năng nào khi nhìn thấy mấy gã đàn ông dùng bạo lực với một cô gái sẽ xông lên tự sát chứ.
Một vài người đàn ông còn không làm được, chứ đừng nói là một cô bé như nguyên chủ.
Nếu cô ấy tới đó, kết cục là gì?
Hơn nữa Nguyên chủ căn bản không nhìn rõ tình huống gì.
Đời người giống như vô số ngã rẽ, mỗi ngã rẽ đều có một kết cục, bạn có kết cục thế nào, quyết định ở con đường bạn chọn ra sao.
Còn bạn chọn con đường như thế nào, quyết định ở việc người bên cạnh bạn có thể ảnh hưởng tới sự lựa chọn của bạn không.
Đời người…
Chính là vô số câu hỏi lựa chọn.
Cuộc đời của nguyên chủ vì sự can dự của nữ chính, đi về phía con đường xấu nhất.
…
Nữ chính trùng sinh đã một khoảng thời gian, vừa chuyển tới trường học này không lâu, cùng lớp với Nguyên chủ.
Lúc này ký ức của nguyên chủ với nữ chính dừng lại ở…
Là con gái.
Lúc này đã đến giờ tự học, Thời Sênh ngẩng đầu nhìn về phía nữ chính. Nữ chính ngồi ngay ngắn, chải tóc đuôi ngựa. Có lẽ là vì nguyên nhân trùng sinh, khí chất của cô ấy có vẻ khác biệt rất rõ ràng với những học sinh này.
Thời Sênh chống cằm, không kiêng nể gì quan sát nữ chính.
Có lẽ là phát giác được ánh mắt của Thời Sênh, nữ chính quay đầu nhìn sang.
Một gương mặt nhỏ non nớt, dung mạo coi là hạng trung, có điều khí chất rất tốt.
Giống như trong một đống hoa đỏ lòe loẹt, xuất hiện một bông u lan, trong trẻo lạnh lùng.
Hai người chạm mắt nhau trên không trung. Ánh mắt Thời Sênh vẫn luôn bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào.
Nữ chính hơi nhíu mày, trên mặt lộ ra một chút khinh thường, sau đó quay đầu, tiếp tục xem sách trong tay.
Thời Sênh chớp mắt, vừa nãy là nữ chính đang khinh thường Nguyên chủ sao?
Khinh thường nguyên chủ cái gì?
Thời Sênh thu mắt lại, tiện tay lật lật đồ trên bàn của Nguyên chủ, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là bài thi toán mười điểm.
Thời Sênh lật lật bài thi khác của Nguyên chủ, chà chà hai tiếng.
Nguyên chủ là Học Bá đó!
Có người có lẽ sinh ra đã là thiên tài học tập, đầu óc suy nghĩ hơn người khác, tuỳ tuỳ tiện tiện học một chút là có thể giữ hạng nhất giống như Nguyên chủ này.
Một đứa trẻ thông minh như vậy, lại bị nữ chính làm thành kết cục như thế, không biết nên nói hào quang của nữ chính mạnh mẽ, hay là trí thông minh của nữ phụ offline quá nhanh.
“Reng reng——”
Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh xung quanh vui vẻ chạy ra khỏi phòng học như dê sổng chuồng vậy.
Cấp hai… chính là lúc ngây thơ không tì vết.
“Thịnh Hạ, đi thôi, sao còn ngây ra đó.” Bàn bị người ta gõ gõ, em gái trước đó nói tan học gọi cô đang đứng trước mặt.
Trong đầu Thời Sênh lập tức nhảy ra thông tin của em gái này.
Diêu Tẩm, quan hệ với Nguyên chủ có thể coi là bạn bè, chỉ là bạn thông thường, không phải là loại thổ lộ tâm tình.
Bình thường tan học, Diêu Tẩm và hai em lúc trước buôn chuyện trước mặt cô, đều cùng đi với Nguyên chủ.
“Ờ.” Thời Sênh đáp lại một tiếng, lôi đồ trên bàn cất vào bên dưới bàn học, kéo túi sách sau lưng ghế, đứng lên đi theo Diêu Tẩm ra khỏi phòng học.
Mấy cô nàng này thật sự rất ồn ào, Thời Sênh đi theo họ từ phòng học tới cổng trường, đã quyết định sau này không đi cùng họ nữa.
Dường như còn đáng sợ hơn ba nghìn con vịt.
“Ngày mai gặp.” Diêu Tẩm vẫy tay với Thời Sênh.
Thời Sênh uể oải vẫy tay, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, coi như tiễn đi ba nghìn con vịt.
Đây chỉ là trường học bình thường, khái niệm có tiền còn dừng lại ở nhà ai có chiếc xe con, về nhà đều là ngồi phương tiện công cộng hoặc đi bộ.
Hơn nữa thời đại này, còn là lúc smartphone chưa xuất hiện, người ta chỉ vừa quen thuộc với điện thoại di động, phổ biến dùng điện thoại bàn, người bình thường còn không dùng được máy tính.Thường ngày, học sinh không phải chơi game Phiêu Bạt Thế Giới ảo gì đó. Tan học ngoài một vài người muốn ra ngoài chơi, thì phần lớn đều là chọn về nhà.
Thời Sênh đứng ở cổng ngáp dài, khi còn đang mắt nhắm mắt mở, nhìn thấy Thẩm Giai Âm từ cổng trường đi ra.
Hình như cô ấy cũng nhìn tháy Thời Sênh, lại là biểu cảm vừa nãy.
Thời Sênh chống nạnh, rốt cuộc cô ta đang khinh thường cái gì?
Thẩm Giai Âm không dừng lại rời khỏi cổng trường, Thời Sênh quăng quăng túi sách, đi ra bến xe bus.
Nguyên chủ hiện đang sống ở trong nhà chú cô ấy, cũng chính là bạn tốt của bố mẹ cô ấy. Người chú nhận nuôi cô ấy, tên là Cố Ngôn.
Khi Thời Sênh trở về, vừa vặn nhìn thấy có người phụ nữ từ cửa nhà đi ra.
Guốc cao gót giẫm lên đất kêu cộp cộp, có thể thấy người phụ nữ này dùng lực lớn thế nào. Trong tay cô ta kéo theo một chiếc vali.
“Sao chổi.” Khi đi qua Thời Sênh, cô ta tức giận mắng một tiếng.
“Có bệnh.” Thời Sênh lập tức đáp lại một câu.
“Mày nói gì.” Người phụ nữ vốn đã chuẩn bị đi qua, nghe thấy lời của Thời Sênh, liền lộn lại.
Thời Sênh cong mắt, “Tôi nói, cô có bệnh.”
“Ranh con hỗn xược.” Người phụ nữ bị chọc giận, đưa tay muốn cấu vào mặt Thời Sênh.
“Triệu Xuyến, cô làm gì đấy.” Phía sau vang lên một tiếng quát lớn.
Tay của Triệu Xuyến dừng lại giữa không trung. Cô ta quay đầu nhìn, một bóng người cao lớn đi về phía này, mặt mũi nghiêm nghị, phong thái hiên ngang, toàn thân là khí chất mạnh mẽ, bước đi trầm ổn có lực, có lẽ đã từng luyện võ.
Cố Ngôn đi tới bên cạnh Thời Sênh, đẩy cô ra sau lưng, “Nó vẫn là trẻ con, cô động thủ gì với nó. Giáo dưỡng của Triệu Xuyến cô ở đâu?”
Triệu Xuyến tức tới bật cười, “Giáo dưỡng à? Anh không nghe thấy nó vừa chửi tôi sao?”
Cố Ngôn nhíu mày, “Nó còn nhỏ không hiểu chuyện, cô chấp với nó làm gì…”
“Được rồi được rồi Cố Ngôn. Giờ tôi và anh đã chia tay rồi, anh cứ việc cưng chiều con nhóc này đi. Sớm muộn gì nó cũng bị anh làm hư, đến lúc đó xem anh xử lý thế nào. Đừng trách tôi không nhắc nhở anh. Đây không phải con của anh, đừng moi tim moi phổi như thế. Biết đâu lại nuôi nhầm con sói mắt trắng, anh tự giải quyết cho tốt đi.”
Triệu Xuyến kéo vali, giẫm giày cao gót “cộp cộp” rời khỏi.
Thời Sênh bình tĩnh nhìn theo bóng Triệu Xuyến, Cố Ngôn lại nhíu mày.
Cố Ngôn quay người, nhìn Thời Sênh, giọng hơi nghiêm khắc, “Vừa rồi vì sao cháu mắng cô ta.”
“Cô ta chia tay chú.” Thời Sênh khoác túi sách đi vào trong phòng.
Cố Ngôn: “…”
Sao anh lại cảm thấy cô nhóc này có chút không đúng.
Ngay khi anh đang nghi hoặc, thì tiếng của cô ấy từ từ truyền tới, “Vứt bỏ người đàn ông tốt như chú, không phải cô ta có bệnh thì là gì?”
Triệu Xuyến là bạn gái của Cố Ngôn. Đã quen nhau gần bảy tám năm, hai người cũng trải qua rất nhiều chuyện, nhưng về việc đối xử với Nguyên chủ này, hai người không ít lần cãi cọ.
Nhưng dù sao cũng có tình cảm nhiều năm như vậy, vốn dĩ cuối năm nay họ sẽ kết hôn, nhưng gần đây Cố Ngôn xuất hiện một vài vấn đề về làm ăn, Triệu Xuyến lập tức đòi chia tay không chút do dự.
Trước đây họ từng cãi nhau rất nhiều, gần đây Nguyên chủ đều sợ về nhà.
Mỗi lần Triệu Xuyến đều lôi Nguyên chủ ra làm cái cớ.
Cố Ngôn nhìn bóng Thời Sênh biến mất trước cửa phòng, buồn bực và phẫn nộ vừa nãy gần như đã tan đi mấy phần.
Anh vừa đi vào nhà, vừa nói với Thời Sênh đang chuẩn bị vào phòng: “Tối nay chúng ta ra ngoài ăn…”