Chỗ Cố Ngôn đưa Thời Sênh tới là một quán ăn Nguyên chủ từng rất thích.
Tuy nhiên Thời Sênh lại không thích lắm, không khí và cách trang trí ở đây đều trông có vẻ hơi nặng nề. Nhưng nghĩ tới phiếu cơm đối diện vừa thất tình, Thời Sênh thương tình không đưa ra yêu cầu.
Đương nhiên cũng có khả năng là cô lười phải đi tiếp.
“Tiểu Hạ, cháu tới chỗ chú bốn năm rồi…” Cố Ngôn không biết thế nào lại nhắc tới chủ đề này.
Thời Sênh ngẩng đầu lên nhìn, người đàn ông đối diện cúi thấp đầu, nhíu mày.
“Vâng.” Bốn năm rồi.
Cha mẹ của Nguyên chủ qua đời khi cô ấy mười tuổi.
Cố Ngôn trầm mặc, anh cụp mắt nhìn đống đồ ăn trước mặt.
Thời Sênh thu lại ánh mắt tiếp tục ăn. Một bữa không ăn đói phát điên, cái gì cũng không quan trọng bằng việc lấp đầy bụng.
“Tiểu Hạ, qua hôm nay cháu tròn 15 tuổi rồi.” Người đàn ông đối diện đột nhiên lên tiếng.
Thời Sênh ngây ra, cố gắng hồi tưởng một lúc mới nghĩ ra ngày mai là sinh nhật của Nguyên chủ.
“Thứ cha mẹ cháu để lại cho cháu, phần tiền mặt khi nào cháu mười sáu tuổi là có thể kế thừa. Trong thẻ này có ba vạn, cháu tiêu tiết kiệm một chút, có lẽ đủ dùng một năm.” Cố Ngôn không đợi Thời Sênh trả lời, đẩy một tấm thẻ tới.
Thời Sênh: “…”
Phiếu cơm chuẩn bị chạy làng sao?
“Chú Cố, ý chú là sao ạ.” Thời Sênh đặt đũa xuống, mắt không động đậy nhìn Cố Ngôn.
Cố Ngôn không nhìn Thời Sênh, hai tay ôm lấy mặt, giọng nói buồn bã, “Công ty chú xảy ra chút vấn đề, không biết… Năm xưa chú Cố đã hứa với bố mẹ cháu sẽ chăm sóc tốt cho cháu. Nhưng giờ điều chú có thể làm cũng chỉ có bấy nhiêu đây thôi…”
Dù bây giờ anh không nói, sau này con bé cũng sẽ biết. Thay vì chờ đến lúc đó con bé tứ cố vô thân, chi bằng cho con bé biết sớm, cũng để chuẩn bị sẵn tâm lý.
“Công ty của chú phá sản rồi sao?”
Cố Ngôn lắc đầu, “Chưa…”
Còn chưa đến nỗi phá sản, nhưng một khi hết vốn, cũng gần như thế rồi.
“Công ty chú đã không thể cứu được nữa sao?”
Cố Ngôn: “…”
Anh buông tay ra, nhìn thiếu nữ đối diện. Con bé còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng đã có thể nhìn thấy phong thái năm đó của mẹ con bé.
“Nếu đều không phải, chú cần gì sớm kết luận như vậy. Cơ hội là dành cho người có chuẩn bị và bền bỉ.”
Có lẽ trước giờ Cố Ngôn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình lại được một cô bé giảng giải như vậy.
Con bé lại nói rất có lý, khiến anh không thể phản bác được.
Cho Cố Ngôn ăn thuốc bổ tinh thần xong, Thời Sênh lại bị Cố Ngôn vứt ra đường lớn.
Thời Sênh: “…” Phiếu cơm dài hạn, chú như vậy là không đúng đâu.
…
Thời Sênh chậm rãi đi bộ về nhà, khi đi qua Phố Đồ Cổ, lại nhìn thấy Thẩm Giai Âm ở chỗ cửa vào.
Cô ta đang đứng cùng một nam sinh cao lớn, sau đó lại một nam sinh mặc áo hoodie màu đen từ phía xa chạy tới, ba người cùng vào Phố Đồ Cổ.
Nữ chính có năng lực giám định bảo vật, tới Phố Đồ Cổ có lẽ là để kiếm lợi.
Sênh muốn khoe khoang biểu uy nhưng lại không có đạo cụ giám định bảo vật!
[Điện Thoại dò bảo vật, xác định bảo bối 360 độ, Ký chủ, muốn một cái không? Chỉ cần một vạn điểm. ]
Hệ thống… mi học được cách làm quảng cáo từ bao giờ thế?
Lại còn một vạn điểm, sao mi không đi cướp đi?
Thần kinh.
[…] Hệ thống nhà người khác kiếm điểm của Ký chủ vô cùng dễ dàng. Nó muốn kiếm điểm, dường như còn khó hơn lên trời.
Đều là Ký chủ quá trâu bò.
[Hay là giảm giá, năm nghìn? ]
Năm nghìn? Mơ đi, một nhiệm vụ của ta mới được có ba nghìn điểm. Mi vừa ra giá đã móc đi của ta số điểm gần bằng hai nhiệm vụ.
[……] Ai bảo cô không thích làm nhiệm vụ phụ tuyến, nhiệm vụ phụ tuyến mới là cách chính xác để kiếm điểm.
[Ba nghìn, không thể thấp hơn]
Thời Sênh trợn trừng mắt, cô đang mặc cả trả giá với nó sao?
Thời Sênh giơ chân đi về Phố Đồ Cổ.
Chợ đêm Phố Đồ Cổ luôn náo nhiệt hơn nhiều so với ban ngày, đủ loại người lang thang trên con phố này, trông mong mình có thể kiếm được món hời, phất lên trong một đêm.
Tốc độ của Thẩm Giai Âm và hai nam sinh đó không nhanh. Có lúc Thẩm Giai Âm còn dừng lại nhìn nhìn.
Thời Sênh nghênh ngang đi theo phía sau, thỉnh thoảng có thể nghe được Thẩm Giai Âm và hai nam sinh đó nói chuyện.
Một nam sinh tên Ôn Cảnh Hiên. Người mặc áo hoodie màu đen còn lại tên Tạ Thần. Hai người này đều là nam phụ, đều thích Thẩm Giai Âm.
Hiện giờ có lẽ là hai người vừa quen Thẩm Giai Âm không lâu.
[Ký chủ cô thật sự không cân nhắc một chút sao? Cô không muốn khoe khoang ra vẻ nữa sao? Hai nghìn điểm, cơ hội cuối cùng…]
“Một nghìn.”
Hệ thống trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn là đổi đồ cho Thời Sênh. Ký chủ nhà nó trâu bò như vậy, không thể đắc tội.
Đương nhiên quan trọng nhất là thứ đồ chơi đó thật ra không đáng bao nhiêu tiền, một nghìn dù khá thấp, nhưng cũng không đến nỗi chạm sàn.
Thời Sênh lấy được Điện Thoại dò bảo vật, gần giống smart phone, còn có thể lắp sim, chức năng cũng rất đầy đủ.
Thời Sênh rất nghi ngờ mình chỉ vừa đổi một chiếc điện thoại.
Trong một đống ứng dụng kỳ lạ, Thời Sênh tìm được một ứng dụng tên là ‘Taobao’.
Thời Sênh: “……”
Nhìn thế nào cũng thấy thứ đồ chơi này là Taobao của Jack Ma.
Mở ra cũng là giao diện quen thuộc của Taobao.
Đang thu thập dữ liệu không gian…
Trên màn hình hiện lên mấy chữ to.
Mấy phút sau.
Thu thập dữ liệu thành công, chào mừng sử dụng Taobao, chúc bạn sử dụng vui vẻ.
Thời Sênh: “…”
Là thứ đồ chơi mẹ kiếp gì đây.
Thời Sênh lật lật đồ bên trong, coi bộ… rất cao cấp sang chảnh.
Bánh bao một giờ, giá một tệ, khoảng cách 5 mét.
Quần áo ba năm, giá 30 tệ, khoảng cách 20 mét.
Đồng hồ đeo tay một năm, giá 300 vạn, khoảng cách 50 mét.
…
Đất sét 100 năm, giá trị chưa rõ, khoảng cách 300 mét.
Gạch tấm 200 năm, giá trị chưa rõ, khoảng cách 700 mét.
Bát ăn mày từng dùng, giá trị 0, khoảng cách 1.000 mét.
Lật bàn, đây đều là thứ vớ vẩn gì vậy!
Hệ thống, mi trộm bản quyền như vậy, ta nói cho mi biết, Jack Ma sẽ kiện mi đấy.
Thời Sênh ở bên trên lật hết nửa ngày, coi như tìm được một thứ có vẻ bình thường.
Bức tranh 300 năm, giá trị mười vạn, khoảng cách 2.000 mét.
Trên này hiển thị đều là năm tháng và một vài từ miêu tả kỳ quái, cuối cùng là định giá và khoảng cách, không có giới thiệu gì khác.
Ảnh rõ ràng từng được photoshop, cứ coi như một viên gạch, chiếc bát vỡ ăn mày từng dùng, nhìn cũng vẫn giống hàng triển lãm tinh xảo đặt ở viện bảo tàng.
Rất tốt, cái này rất ăn khớp với Taobao của Jack Ma.
Hơn nữa thứ đồ chơi này còn có khoảng cách nhất định, không dò quá ba nghìn mét.
Chỉ cần thuộc về vật phẩm, quần áo, đồ ăn, đồ chơi, đều có thể hiển thị trên đây, bất luận là niên đại nào.
Tuyệt vời!
APP này sắp thăng thiên rồi!
Jack Ma chết chắc rồi.
Thời Sênh cầm điện thoại cực kỳ hưng phấn chạy vào trong tiệm đồ cổ khá lớn.
Vật phẩm trên APP bắt đầu làm mới, đồ gốm tinh xảo cộng thêm hiệu ứng vỏ ngoài đẹp đẽ từng món một hiển thị ra.
Phía trước là tên, phía sau là giá.
Có cái chỉ đáng giá vài trăm, có cái lại hàng trăm vạn.
Cái hàng nghìn vạn chưa nhìn thấy.