Úc Tửu đi làm gì, Thời Sênh không biết, anh ấy cũng không nói. Việc hôm đó, anh ấy quay đầu giống như quên sạch, lại hồi phục lại tiểu trúc mã muốn bị đánh đó.
Thời Sênh đem việc của người ngoại quốc đó nhắc vài câu với Úc Tửu, coi là thù lao người ngoại quốc nói cho cô thân phận của Úc Tửu.
Úc Tửu xử lý thế nào, đã không ở trong phạm vi suy nghĩ của cô.
Ba năm cấp ba, Úc Tửu ngoài thỉnh thoảng sẽ biến mất một khoảng thời gian, phần lớn thời gian còn lại đều sẽ đến đưa đón Thời Sênh đúng giờ. Thỉnh thoảng còn sẽ tặng hoa, làm vài trò bày tỏ tình yêu lãng mạn gì gì đó.
Toàn trường đều biết học sinh cá biệt nổi tiếng của trường họ có bạn trai cực kỳ đáng yêu.
Học sinh cá biệt này còn có giao dịch đen với giáo viên chủ nhiệm.
Giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc như thế vì sao vui vẻ hòa nhã với học sinh cá biệt này, còn giúp cô bỏ học, giống như có giao dịch hắc ám.
Diêu Tẩm biết chân tướng hừ lạnh một tiếng.
Đám người phàm các ngươi sao có thể hiểu thế giới của Học Bá.
“Tiểu Diêu Tẩm, còn khiêu đèn đọc sách sao? Nào, cho cậu thứ bổ thận.” Thời Sênh đặt một ly nước chanh tới trước mặt Diêu Tẩm.
“Học Bá, cầu bổ túc riêng?” Diêu Tẩm ôm lấy Thời Sênh còn chưa kịp rút tay về.
Sắp thi đại học rồi, cả lớp đều đang vùi đầu ôn tập… học sinh cá biệt này, cả ngày không có việc gì làm đi lại lung tung.
“Ha ha…Diêu Tẩm cậu học nhiều quá ngu người rồi sao? Còn gọi cô ấy Học Bá.” Tào Khả ngồi phía sau Thẩm Giai Âm mỉa mai một tiếng.
Ai không biết thành tích cô ấy lần nào cũng ở dưới đáy.
Diêu Tẩm giờ được Thời Sênh nuôi thành nữ vương cao ngạo, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, không để tâm tới lời lẽ của Tào Khả.
Thẩm Giai Âm kéo Tào Khả, “Mau ôn tập đi.”
Sắp thi đại học rồi, Thẩm Giai Âm khoảng thời gian này đều ở trường học.
Đại học thôi mà.
Nữ chính trưởng thành rồi, có thể ăn mặn rồi.
Thời Sênh không mang ý tốt nhìn Thẩm Giai Âm mấy cái, vỗ vỗ đầu Diêu Tẩm, “Tan học đi với mình đi.”
“Học Bá, nửa đời sau của mình giao vào tay cậu.” Diêu Tẩm mặt mũi nghiêm túc.
Tan học, Diêu Tẩm mang vui vẻ đi theo Thời Sênh về nhà.
Đây vẫn là lần đầu tiên Diêu Tẩm tới nhà Thời Sênh. Cô hiếu kỳ nhìn xung quanh, rất gọn gàng, giống như thường xuyên thu dọn.
Diêu Tẩm nghĩ tới bàn học của Thịnh Hạ, mỗi lần cô đều phải giúp thu dọn, tên này ở nhà lại chăm chỉ như vậy.
“Uống gì, có sữa…” Thời Sênh đang lục tủ lạnh, lại không có sữa.
Tên thiểu năng Úc Tửu đó, lại uống hết sạch sữa rồi.
Người hai mươi mấy tuổi mà giống như chưa cai sữa vậy.
Cuối cùng cô lấy ra một hộp nước cam, “Chỉ có cái này thôi.”
Diêu Tẩm uống gì đều được, giờ cô chỉ muốn nhanh chóng học bổ túc.
Không thì thi đại học chết chắc rồi.
“Nhanh nhanh, chúng ta ôn tập đi.”
Diêu Tẩm phát hiện những câu hỏi cô thấy vô cùng trúc trắc khó hiểu, sau khi được Thời Sênh giảng giải, đột nhiên trở nên đơn giản.
Diêu Tẩm cảm thấy thầy cô ở trường như thiểu năng vậy, đây mới là trí thông minh mà thầy cô nên có.
Nếu thầy cô được thế này, thành tích của cô còn có thể kém như vậy sao?
Diêu Tẩm học lệch, toán lý hóa kém tới Thái Bình Dương.
Thời Sênh đã có chút không thể nhìn thẳng.
“Lách cách…”
Thời Sênh ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Cố Ngôn rất lâu không gặp từ ngoài cửa đi vào, phía sau là Úc Hành Vân và Úc Tửu.
“Tiểu Hạ… Diêu Tẩm cũng ở đây à.” Cố Ngôn hơi ngạc nhiên.
Diêu Tẩm đột nhiên thận trọng đứng lên, “Chú Cố, chú Úc.”
“Vừa hay, hôm nay là sinh nhật Tiểu Hạ, lát nữa chúng ta ngoài ra ăn cơm, bài tập của các cháu viết xong chưa?” Chú Cố cười gật đầu.
Đón sinh nhật à…
Cô suýt thì quên.
Thời Sênh chớp mắt, há miệng nói, “Viết xong rồi ạ.”
“Chú Cố, chú đã bao giờ thấy Tiểu Hạ làm bài tập chưa.” Úc Tửu ở phía sau phá đám.
Diêu Tẩm mấy năm nay cũng từng ăn cơm mấy lần với Cố Ngôn, đối với họ cũng coi là thân thuộc.
Nhưng Úc Tửu và cô vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy.
Không tránh khỏi kéo Thời Sênh, nháy mắt ra hiệu với cô.
Thời Sênh vỗ một cái, “Làm mau, không thì không đưa cậu đi.”
Diêu Tẩm đột nhiên xị mặt, nằm bò trên bàn tiếp tục viết.
Úc Tửu về phòng thay quần áo, Diêu Tẩm nhìn từ trên xuống dưới, miệng đã trở thành hình chữ O, “Hai người… sống chung sao?”
Mấy năm nay Úc Tửu luôn sống ở đây, Cố Ngôn cũng không mấy khi trở về.
Thời Sênh nhìn chằm chằm cô, Diêu Tẩm cười một cách xấu xa.
“Tiểu Hạ, Diêu Tẩm, xong chưa?” Cố Ngôn thay quần áo nhẹ nhàng.
“Sắp rồi chú Cố.” Diêu Tẩm không còn thời gian suy nghĩ, vùi đầu viết nốt mấy bước cuối cùng, hùng hục gập sách lại.
Đoàn người đến nhà hàng ăn cơm trước, cuối cùng lại tới KTV ca hát.
Vì Thời Sênh 18 tuổi, Cố Ngôn cũng không cấm cô uống rượu nữa.
Trong nhà Diêu Tẩm quản rất nghiêm, rất ít khi điên cuồng như vậy, kéo Thời Sênh uống không ít rượu.
Cuối cùng khi về, Diêu Tẩm đã say tới bất tỉnh nhân sự.
Cũng bất tỉnh nhân sự như Diêu Tẩm còn có Úc Hành Vân.
Nhờ Cố Ngôn giúp gọi điện thoại cho cha mẹ Diêu Tẩm, Cố Ngôn đưa Úc Hành Vân về, Thời Sênh và Úc Tửu đưa Diêu Tẩm về nhà.
Trong nhà chỉ có ba phòng, Cố Ngôn một phòng, Úc Tửu một phòng, cô một phòng, cho nên Diêu Tẩm chỉ có thể ngủ phòng cô.
Đợi khi Thời Sênh thay đồ cho Diêu Tẩm vứt lên giường, cả người đã vã mồ hôi hột.
“Thịnh Hạ.”
Thời Sênh nhìn Diêu Tẩm đột nhiên ngồi lên như xác chết, khuôn mặt ngây ra.
Bà cô ơi, cậu ngoan ngoãn ngủ đi, rú lên làm gì.
Diêu Tẩm mơ mơ hồ hồ trèo tới, leo lên người Thời Sênh, tiến tới bên tai cô, “Tớ hỏi cậu đó, cậu có cái gì đó với tiểu trúc mã nhà cậu không.”
“Cái gì đó? Cậu xuống trước đi, nóng quá.” Thời Sênh đẩy Diêu Tẩm xuống.
“Hi hi…” Diêu Tẩm đột nhiên cười ngốc nghếch, lăn lộn một vòng, lăn vào bên trong rồi, không bao lâu nhịp thở bình ổn trở lại.
Thời Sênh chỉnh điều hòa tới nhiệt độ thích hợp, đứng ở cửa sổ nhìn cảnh phố lung linh phía xa.
Ngón tay động đậy, từng sợi từng sợi linh khí lưu chuyển quanh lấy ngón tay cô.
Rất lâu sau, cô quay người rời khỏi phòng.
Úc Tửu ngồi ở phòng khách, chỉ để một ngọn đèn bàn, ánh sáng dìu dịu bao lấy anh, lại có vài phần cô đơn.
Đêm đầu hè, không quá nóng.
Thời Sênh lại cảm giác cơ thể hơi nóng nực và khó chịu. Cô không thích bộ dạng này của anh. Thời Sênh gõ gõ tủ.
Úc Tửu nhìn tới, có lẽ uống rượu, trong mắt hơi mơ màng.
“Vào phòng.” Thời Sênh nói một tiếng.
Úc Tửu không hỏi gì cả, ngoan ngoãn vào phòng.
Úc Tửu có lẽ thật sự uống hơi ngà ngà, sau khi vào phòng cũng là khuôn mặt ngây ngô.
Thời Sênh đóng cửa lại, đưa tay kéo Úc Tửu vẫn đang bước về phía trước.
Linh lực nhanh chóng xuyên qua cổ tay đi vào thân thể anh.
Úc Tửu mơ màng nhìn cô, trong giây lát đột nhiên tiến sát tới cô, “Em Tiểu Hạ.”
Cánh môi nóng bỏng lướt trên má cô, sau đó in lên môi cô một cách chuẩn xác.
Thời Sênh không động đậy, tiếp tục khuấy động linh lực.
Linh lực rất nhanh trả lời lại thông tin cô muốn.
Trong chớp mắt cơ thể Úc Tửu cứng ngắc lại mấy giây.
Sau đó trong lồng ngực tuôn ra một loại kích động rất quen thuộc.
Anh tỉnh lại vài phần ý thức, môi dừng trên môi Thời Sênh, mùi vị của cô quả nhiên rất ngon, không muốn bỏ ra.
Xong rồi xong rồi.
Tiểu thanh mai sắp đánh chết anh.
Ngay khi anh cho rằng mình chết chắc, Thời Sênh chủ động hôn lại.
Úc Tửu trong thoáng chốc đó chỉ cảm giác trong đầu có vô số pháo hoa bùng nổ, khiến anh choáng váng.