Thời Sênh nghe thấy 4 chữ tập đoàn Thịnh Thế, cô nghe đi nghe lại mấy lần, coi như kết nối được câu nói đó.
“Việc này có người bên trên chống đỡ, tập đoàn Thịnh Thế không nghe lời, giờ kết cục này là họ đáng đời. Nơi đó vốn chính là khu vực công cộng, hợp đồng của họ còn chưa ký, càng đừng nói người bên trên biết rồi. Chúng ta đã một chân bước vào rồi, các ông cho rằng còn có đường lui sao?”
Người trong video quá mơ hồ, không thể phân biệt ra là ai, nhưng bối cảnh phía sau có chút quen mắt.
“Video này anh lấy từ đâu?” Thời Sênh hỏi Úc Tửu.
“Từ chỗ Doãn Mạch tiện tay lấy về.” Úc Tửu trả lời thành thực.
Doãn Mạch…
Thời Sênh sao chép video này ra một phần.
“File này em có thể xem không?” Thời Sênh lại chỉ vào mấy file bên trong.
“Đương nhiên, của anh chính là của vợ.”
File khá nhiều, Thời Sênh nhấp mở từng cái một.
Phần lớn đều là một số khoản mục, con số rất lớn, có cái phía sau còn có ghi chú.
Cũng có file thuần chữ, nhưng đều là một vài hợp đồng quan trọng, không có liên quan tới tập đoàn Thịnh Thế.
Lật tới hai cái cuối cùng, Thời Sênh coi như nhìn thấy chữ của tập đoàn Thịnh Thế.
Một phần là một hợp đồng, mua đất đai.
Bên mua chính là tập đoàn Thịnh Thế, đã đóng dấu ký tên.
Nhưng bên bán chưa ký tên, cũng không có thông tin.
Đến vị trí của đất đai cũng không có, chỉ là dùng ký hiệu JY.
Phần thứ 2 là bảng tên người.
Phần lớn đều họ Thịnh, phía sau có đánh gạch chéo màu đỏ.
Số người không ít, ít nhất bốn năm mươi người, bố mẹ của Nguyên chủ nổi bật bên trong, Thời Sênh ở bên trên nhìn thấy tên của Thịnh Hạ, phía sau là dấu hỏi.
Cũng là dấu hỏi, còn có một cái tên, tên Thịnh Dương.
Trong ký ức Nguyên chủ không có tên của người này, nhưng trong nguyên tác có.
Thịnh Dương, du học nước ngoài trở về, con người nham hiểm xảo trá, luôn đối đầu với nữ chính, hình như nữ chính có thâm thù đại hận gì với cô ta vậy, cuối cùng đương nhiên bị làm bia đỡ đạn.
“Trò chơi này lớn rồi!” Kịch bản này xem kiểu gì cũng đều có âm mưu lớn.
Tuyệt đối là tên ngu Hệ thống đó thêm vào.
Đúng là đen đủi.
Thời Sênh đuổi Úc Tửu đi, bảo anh đi làm việc của mình, cô cầm danh sách đó tra xét từng người một.
Những người này đều là chết bất ngờ, sau khi bố mẹ của Nguyên chủ xảy ra chuyện, ngoài Thịnh Dương và Thịnh Hạ đánh dấu hỏi, người khác đều chết rồi.
Thứ gì vậy, đáng để làm chết nhiều người như vậy?
Thời Sênh lại nhìn kỹ hợp đồng đó,: số tiền bên trên hợp đồng hàng trăm triệu, hợp đồng lớn như vậy, tập đoàn Thịnh Thế khẳng định có lưu trữ hồ sơ.
Đương nhiên cũng có khả năng bị người ta tiêu huỷ rồi.
Cho nên, hiện giờ cách tiện nhất chính là hỏi Cố Ngôn và Úc Hành Vân.
Nhưng Thời Sênh cảm thấy họ không hề biết chi tiết, nhìn theo danh sách này, có người coi Thịnh Gia là cái đinh trong mắt, nhưng cô lại sống ở đây yên ổn nhiều năm như vậy, có lẽ có người giúp cô xoá thông tin của cô đi.
Nhưng Cố Ngôn và Úc Hành Vân lại ủng hộ cô về tập đoàn Thịnh Thế, như vậy, người ban đầu hại Thịnh Gia, nhất định sẽ biết.
Cố Ngôn và Úc Hành Vân có vấn đề?
Không đúng.
Thời Sênh cầm danh sách đó ra ngoài, đi thẳng tới công ty Cố Ngôn.
Cố Ngôn đang họp, Thời Sênh đứng ở ngoài đợi anh, đợi khi anh đi ra, kéo anh đi tới văn phòng.
“Tiểu Hạ, sao thế?”Cố Ngôn không hiểu ra sao.
“Chú Cố, chú nói thật cho cháu, chú và bác Úc muốn làm gì?” Cố Ngôn và Úc Hành Vân là thật lòng thương yêu Thịnh Hạ, cô có thể nhìn ra.
Cố Ngôn nhăn trán, “Cháu lại đang nói nhảm gì vậy.”
Thời Sênh đập bản danh sách đó trước mặt Cố Ngôn, “Bố cháu…”
Lời của Thời Sênh còn chưa nói ra, Cố Ngôn cau mày nhìn lướt qua danh sách, sau đó dựng ngón trỏ lên môi, lắc đầu với cô.
Thời Sênh chuyển giọng, “Chuyện của cháu và Úc Tửu không cần các chú bận tâm, các chú đừng làm loạn là được.”
“Chú cũng chỉ lo cho các cháu thôi, sớm đính hôn chút cũng tốt.” Cố Ngôn tiếp lời, “Cháu ăn cơm chưa? Vừa tới đã hấp tấp như vậy, chẳng ra dáng con gái gì cả.”
“Chưa ạ.”Thời Sênh lắc đầu.
“Vậy cháu đợi chú chút, chú xử lý nốt mấy tài liệu này, sắp xong rồi.”
Thời Sênh gật gật đầu, thấy Cố Ngôn thật sự ngồi lại vị trí xử lý tài liệu, Thời Sênh mới dạo văn phòng một vòng.
Khoảng nửa tiếng sau, Cố Ngôn đứng lên, gọi Thời Sênh rời khỏi.
Ra ngoài công ty Cố Ngôn cũng không nói chuyện. Cho tới khi tuỳ tiện vào quán cơm, anh mới mở miệng.
“Lão Úc nói không sai, cháu rất thông minh.” Cố Ngôn giọng bùi ngùi, “Giống mẹ cháu.”
Thời Sênh không nói không rằng.
Trong phòng hơi nặng nề, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Cuối cùng Cố Ngôn thở dài, “Chú và lão Úc đều bị người ta giám sát, khoảng 2 năm rồi. Việc cháu kế thừa tập đoàn Thịnh Thế, chú vốn không đồng ý. Nhưng lão Úc nói không sai, họ đã giám sát chúng ta rồi, chứng tỏ đã biết sự tồn tại của cháu. Còn cháu rất thông minh, cho nên chúng ta quyết định không bó tay. Nếu thắng, chúng ta có thể tìm được chân tướng, nếu thua… chúng ta liền phải cùng chết. Tiểu Hạ, cháu nghĩ kỹ rồi chứ?”
“Rốt cuộc bố mẹ cháu mất thế nào.”
Cố Ngôn lắc đầu, “Cụ thể chú đến giờ cũng không tra rõ. Chú chỉ nhận được một cuộc điện thoại nặc danh lúc nửa đêm, là mẹ cháu gọi, bảo chú đến nhà đem cháu đi, bất luận xảy ra việc gì cũng đừng xuất hiện, cũng đừng để cháu xuất hiện.”
“Sau này thời sự liền đưa tin, nói bố mẹ cháu gặp tai nạn máy bay tử vong.”
Cố Ngôn và tập đoàn Thịnh Thế không có quan hệ lớn lắm, cũng chỉ có hai ba người biết anh quen lão tổng của tập đoàn Thịnh Thế, quan hệ không tồi.
Anh từng được bố mẹ Thịnh Hạ cứu một mạng, sau này còn lấy tiền cho anh mở công ty, như vậy mới có anh của ngày hôm nay.
Anh nghe lời mẹ Thịnh Hạ, họ chết cũng không dám xuất hiện, càng không dám để Thịnh Hạ ra ngoài.
Sau này anh liền phát hiện người của Thịnh Gia từng người từng người một bất ngờ tử vong.
Vốn dĩ cuộc điện thoại đã khiến trong lòng Cố Ngôn căng thẳng, tình hình này càng khiến anh bất an kinh khủng.
Nhưng lúc đó công ty anh vừa bắt đầu, còn đang vùng vẫy dưới tầng đáy, căn bản không nghe ngóng được rốt cuộc họ đã xảy ra chuyện gì.
Ngay khi anh chuẩn bị đưa Thịnh Hạ ra nước ngoài, anh nhận được một túi đồ nặc danh, thời gian gửi ra túi đồ chính là thời gian bố mẹ Thịnh Hạ rời nước.
Bên trong có mấy tài liệu, trong đó có thư chuyển nhượng cổ phần, giấy uỷ thác, thẻ ngân hàng, cùng với tất cả tài liệu của Thịnh Hạ và một lá thư.
Trong thư bố mẹ của Thịnh Hạ nhờ Cố Ngôn chăm sóc tốt cho Thịnh Hạ, họ đã nhờ bạn bè tiêu huỷ hết tài liệu của con bé rồi, không cần đưa con bé đi đâu cả.
Họ chưa từng để Thịnh Hạ xuất hiện dưới mắt công chúng. Mọi người đều biết họ có một đứa con gái, họ luôn gọi tên ở nhà của Thịnh Hạ, bảo vệ con bé rất tốt.
Cho nên đứa con gái này tên là gì, trông như thế nào, ngoài người của Thịnh Gia không ai biết.
Nhưng người của Thịnh Gia đã chết gần hết.
Họ Thịnh này dù không thường gặp, nhưng cũng không hiếm thấy, nếu thật sự đột nhiên rời đi mới khiến người ta chú ý.
Cho nên Cố Ngôn liền làm theo lời họ nói, ở lại.
Trong ký ức của Nguyên chủ loáng thoáng có đoạn ký ức đó. Nhưng khoảng thời gian đó đến Cố Ngôn cũng mơ mơ hồ hồ, Nguyên chủ càng là bệnh không dậy nổi, đợi khỏi bệnh thì chuyện này đã qua hơn hai tháng rồi.