Bạch Lạc không nhớ mình rời khỏi viện như thế nào, chỉ nhớ được nụ cười nham hiểm của cô gái đó.
Kiêu ngạo, chói mắt.
Cô ta đứng bên ngoài viện rất lâu.
Rất nhiều lời muốn nói nhưng cô ta lại không thể nào nói ra được.
Câu hỏi dựa vào cái gì, khiến mọi lời nói của cô ta đều uất nghẹn.
Cô và cô ấy đều không quen biết, cô ấy dựa vào cái gì để giúp mình chứ?
Bạch Lạc thất vọng bước đi.
Kết quả là, cô ta vừa đi khỏi, thì trang chủ lại cử người đến mời Thời Sênh.
Người được cử đến là A Phúc.
“Vô Tranh cô nương, cô muốn như thế nào mới chịu ra tay?” A Phúc vừa đến đã trực tiếp hỏi.
Ý của câu nói này chính là, điều kiện là tùy theo ý cô.
Thời Sênh vắt chéo chân, thả lỏng như đang ngồi trên ghế, khóe môi cười lớn, “Dựa vào ba chữ Phó Diệc Vân, không được.”
A Phúc: “...”
Ba chữ Phó Diệc Vân là sao?
Cô ấy có thù với Phó công tử? Không nghe người trong giang hồ nhắc đến chuyện này...
“Vô Tranh cô nương...”
Thời Sênh vẫy vẫy tay, “Phúc quản gia, là người, nhất định phải giữ vững lập trường của mình, ta nói không được là không được.”
A phúc không ngăn được cơn giận, “Xin hỏi Vô Tranh cô nương, Phó công tử có chỗ nào đắc tội với cô?”
Thời Sênh liếc mắt nhìn ông ta, “Nhìn chướng mắt.”
A Phúc: “...”
A Phúc kể lại mọi chuyện không thiếu một từ cho trang chủ nghe.
“Cô ấy thực sự nói vậy sao?” Tranng chủ thần sắc mơ hồ nhìn A Phúc.
A Phúc gật đầu, “Đúng là nói như vậy”
A Phúc nghi ngờ hỏi lại: “Vô Tranh và Phó công tử có thù riêng?”
“Có lẽ là không.” Trang chủ cũng không rõ họ có thù riêng hay không, nhưng trước nay trên giang hồ đều không có đồn thổi về Vô Tranh và Phó Diệc Vân.
“Vậy cô ấy…”
Trang chủ cười nhạt, “Chẳng qua là mượn cớ để từ chối thôi.”
“Trang chủ, ta không hiểu, tại sao ngài lại để cô ấy vào sơn trang?” A Phúc hỏi điều mà mình thắc mắc đã lâu.
Ánh mắt Trang chủ lóe lên một tia sáng, “Hàn Nguyệt Kiếm trong tay cô ta.”
Hàn Nguyệt Kiếm?
Thanh kiếm đó…
Nhưng chỉ đứng thứ 6 trong bảng xếp hạng, tại sao trang chủ lại để ý đến vậy?
Trang chủ đương nhiên không trả lời thắc mắc của A Phúc, ông vẫy tay ra hiệu cho A Phúc lui ra.
...
Phó Diệc Vân là nam chính, chắc chắn không thể chết. Ngày hôm sau đã có người khám ra được loại độc trong cơ thể hắn ta.
Nhưng khi biết được loại độc rồi lại càng khó xử lý.
Loại độc này chỉ có người trong Ma giáo mới có, thuốc giải đương nhiên cũng chỉ Ma giáo mới có.
“Ma giáo làm như vậy là không tuân thủ quy tắc!” Hảo hán Võ lâm biết được tin đều lần lượt lên án Ma giáo.
Đúng lúc Thời Sênh từ bên đường ngang qua, ngứa mồm nói chen vào một câu: “ Người quyết đấu là Giang Trạm và Phó Diệc Vân, liên quan gì đến Ma giáo? Các ngươi còn quản cả chuyện người ta hạ độc hay không hạ độc à? Tại sao không quản luôn chuyện người ta có tiền tiêu hay không đi? Hơn nữa, độc của Ma giáo, thì chắc chắn là Ma giáo hạ độc sao?”
“Cô là ai?Tại sao lại nói đỡ lời cho Ma giáo, là gian tế của Ma giáo sao?” Nghe đến câu nói này, có người lập tức tức giận.
Họ quay người lại nhìn cô gái đang đứng trên hành lang bên cạnh, gương mặt tươi sáng kèm theo nụ cười chế giễu, đôi mắt yên tĩnh không gợn sóng, sâu thẳm không nhìn thấy đáy, như hàm chứa một luồng khí lạnh nghìn năm
Cô mặc một chiếc váy dài màu xanh thẫm, có lẽ để cho tiện, các hoa văn chi tiết trên váy không cầu kỳ rườm rà như những cô gái khác, ngược lại rất đơn giản, trên thân váy chỉ thêu mấy đám mây đơn giản.
Bên ngoài là chiếc áo voan mỏng, làm cho bộ đồ bên trong trở nên mờ mờ ảo ảo.
Thời Sênh đưa tay nghịch lọn tóc trước ngực, “Là người cùng một cội, thấy nguy sao không lo chứ. Ta không nói đỡ Ma Giáo, chẳng lẽ lại nói đỡ cho các ngươi sao?”
“Yêu nữ Vô Tranh!” Yêu nữ này quả nhiên có mặt ở đây thật, trước đây còn tưởng chỉ là lời đồn.
Vì sao người của Bích Thủy sơn trang lại để cô ta vào đây chứ.
“Đừng có nhìn ta như vậy, cẩn thận ta...” Thời Sênh giơ tay lên, cổ của người đó bỗng chốc co rút lại.
Sắc mặt những người bên cạnh đều biến sắc.
Cô gái này dùng độc xuất thần nhập quỷ, nhiều khi không thể đoán biết được khi nào cô ấy hạ độc.
Nếu như Nguyên chủ không có vài phần bản lĩnh, có lẽ cũng đã sớm bị mấy người này hại chết rồi.
Đám người kia sợ cô cũng là chuyện bình thường.
Bạch Lạc vội vội vàng vàng từ phía cổng vòm điêu khắc bước vào, nhìn thấy Thời Sênh, cô ta hơi ngạc nhiên.
Có lẽ cô ta nhận ra cái không khí này có gì đó không đúng, nên Bạch Lạc không dám đến gần. Cô ta đứng ở một chỗ khá xa rồi lên tiếng: “Các vị tiền bối, trang chủ mời các vị tới phòng nghị sự.”
“Yêu nữ Vô Tranh, lần này tạm tha cho ngươi trước.”
“Nơi đây là Bích Thủy sơn trang, chúng ta không tính toán với ngươi.”
Thời Sênh: “...” Có bản lĩnh ngươi thử tính toán xem!
Chỉ biết nói mồm mà cũng là đàn ông à.
“Ta đợi các ngươi quay lại tính toán với ta.”
Sắc mặt đám người đó rất khó coi, tất cả đều không tiếp lời mà nhanh chóng rời đi.
Bạch Lạc đứng từ xa nhìn Thời Sênh, ánh mắt vô cùng phức tạp. Nhưng vì Phó Diệc Vân, nên cô ta cũng chỉ nhìn một cái rồi thu mắt lại, đi theo sau đám người kia.
Thời Sênh lặng lẽ giơ ngón giữa sau lưng bọn họ.
Một đám thiểu năng tham sống sợ chết.
Đám người này thảo luận cũng không tìm ra được nguyên nhân, dù biết là độc của Ma giáo, nhưng không phải ai cũng có thể giải độc.
Trong Bích Thủy sơn trang có một người có thể giải độc, nhưng người này lại thể hiện rõ ràng mình đứng về phía Ma giáo.
Cũng có người nghi ngờ chính cô là người hạ độc.
Mặc dù Bạch Lạc nói, khi Phó Diệc Vân bị thương, cô ấy không xuất hiện, nhưng không thể chắc chắn cô ấy và người của Ma giáo không thông đồng với nhau.
Cuối cùng suy nghĩ này cũng chỉ có thể là suy nghĩ, ngươi dám đi đối chất với cô gái mà bất cứ lúc nào cũng có thể hạ độc lấy mạng ngươi không?
Dù sao bọn họ cũng đều không dám.
Tình hình của Phó Diệc Vân ngày càng xấu đi, thời gian giao ước cũng ngày một đến gần.
Cách ngày giao chiến ba ngày, Thời Sênh nghe nói Phó Diệc Vân đã được giải độc.
Là ai giải?
Thời Sênh không nghe nói đến ai làm chuyện tốt đó.
Nhưng dù đã giải độc, nếu Phó Diệc Vân muốn ba ngày sau có thể thắng nổi Giang Trạm, có lẽ cũng là hoang đường, kỳ tích.
Thời Sênh tỏ ý, hạt dưa, đậu phộng, bàn ghế đều đã chuẩn bị xong hết rồi, chờ xem nam chính bị ngược đãi.
Thời Sênh còn chưa đến xem nam chính bị ngược đãi thì trang chủ đã phái người đến mời cô rồi, “Vô Tranh cô nương, trang chủ cho mời cô”.
“Mời ta?” Thời Sênh nhíu mày.
Người hầu cung kích đáp lời: “Đúng vậy.”
Thời Sênh nói tiếp: “Một mình ta?”
“Vô Tranh cô nương đi rồi sẽ biết.” Người hầu đáp rất khéo léo.
“Không đi.” Thời Sênh khinh thường, không quan tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của người hầu đối diện, ngông nghênh gõ gõ xuống bàn. Rồi nói rõ từng từ từng chữ: “Muốn gặp ta thì ông ta tự mà đến.”
Bản cô nương đâu phải dễ gặp như vậy chứ?
Người hầu có lẽ chưa từng gặp một vị khách nào ngang ngược, tự cao tự đại như vậy, ở địa bàn của người khác, còn dám bắt chủ nhân người ta đến gặp mình.
Dù cô có lợi hại đến thế nào, thì cũng phải hiểu cái gì gọi là nhập gia tùy tục chứ.
Thời Sênh thấy người hầu không động đậy, liền ném thẳng gã ra khỏi viện.
Người hầu tức giận nhưng không dám nói, đầu như bốc khói quay về bẩm báo.
[…] Ký chủ lại ra vẻ, không ra vẻ thì sẽ chết hay sao? Nói chuyện tử tế cũng sẽ chết à? Làm nhiệm vụ một cách tử tế cũng chết ngay được à?
Hệ thống phán đoán trong đầu của Thời Sênh sẽ toàn là những suy nghĩ kiểu như “Ở sơn trang các ngươi cũng là nể mặt các ngươi lắm rồi. Ngươi không sang mà lễ lạt ta, mà còn dám ra oai với ta, muốn ăn đòn có phải không?”
Ký chủ, tôi nói cho cô biết, cái kiểu suy nghĩ này của cô cực kỳ nguy hiểm, rồi sẽ bị người ta đánh cho đó.
#Ký chủ nhà tôi càng ngày càng hung hăng, tự cao tự đại, luôn có tư tưởng nguy hiểm kiểu chinh phục vũ trụ cũng chỉ là chuyện nhỏ thì biết phải làm sao đây, online ngồi đợi, rất gấp.#