Đến bây giờ, Thời Sênh mới biết được rằng Ma Giáo nghèo đến mức nào.
Tiền lưu động chỉ có mười lượng.
Mười lượng!
Trong một gia đình giàu có, mười lượng còn không đủ cho người ta mua một món đồ trang sức.
Đồ ăn của Ma Giáo toàn bộ đều là tự sản xuất tự tiêu thụ.
Sao bảo Ma Giáo làm ăn khắp chốn trong thiên hạ, giàu có vô cùng cơ mà?
Ma Giáo nghèo như thế này, thật là...
Lần đầu tiên nhìn thấy.
Nhiệm vụ của cô là tới đây làm gì?
Dẫn dắt Ma Giáo cải tà quy chính?
Ma Giáo nghèo nàn rách nát này, có cái gì cải được đâu.
Tả hộ pháp Thính Phong đã nói với cô thế này...
“Giáo chủ, cô phải hiểu, trong giáo chúng ta, về cơ bản đều không biết chữ. Mấy chuyện kiểu kinh doanh này nọ đâu có vui vẻ bằng giết người.”
Hữu hộ pháp Dục Vũ đã nói với cô thế này...
“Tiền? Phàm tục!”
Cô đạp bàn, không có thứ phàm tục đó các ngươi sống được sao.
“Dẫn theo vài người, đi xuống núi với ta.” Thời Sênh mệt mỏi ôm đầu, “Thân thủ tốt một chút.”
Hai hộ pháp Ma Giáo cũng là hai kẻ khác người, Thính Phong phụ trách mọi chuyện lớn bé của Ma Giáo, ăn uống ngủ nghỉ đều do hắn quản lý.
Dục Vũ làm cái gì?
Dục Vũ phụ trách xinh đẹp như hoa.
Dục Vũ là đàn ông.
Thính Phong cũng là đàn ông.
Hai người họ không có gian tình.
Thời Sênh thấy việc Dục Vũ làm nhiều nhất chính là, đứng trên nóc lều tranh mà nghe đồn là giáo chủ Ma giáo ở đó. Theo lời của giáo chúng, thì hắn đang hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt.
Hắn muốn thành tinh à!
Ngươi hoang tưởng như vậy, giáo chủ tiền nhiệm của ngươi có biết không?
Thời Sênh xuống núi mà quyết định không đem theo Dục Vũ. Có lẽ Dục Vũ cũng có ý này. Hắn đứng trên nóc lều tranh, ánh mắt như thế ngoại cao nhân dõi theo Thời Sênh đem người xuống núi.
“Hắn thực sự không bị bệnh sao?” Thời Sênh quay đầu hỏi Thính Phong.
Khóe miệng Thính Phong hơi giật giật, “Thực ra suy nghĩ của Dục Vũ không giống chúng ta.”
Thời Sênh quay về sau nhìn chăm chú, Dục Vũ vẫn đứng trên đó, nhưng thân cây che ngang mặt hắn, “Sắp thành tinh rồi, đương nhiên không giống.”
Thính Phong ho lên một tiếng, “Giáo chủ, chúng ta xuống núi làm gì?”
“Làm giàu...” Người Thời Sênh đột nhiên nghiêng về một bên, cơ thể bị mất thăng bằng. May bên cạnh có cây, cô đưa tay nắm chặt lấy thân cây, giữ vững cơ thể, ánh mắt giáo chúng như cảm thấy kỳ lạ. Thời Sênh thản nhiên nói, “Muốn giàu, thì trước tiên phải tu sửa đường, quay về các ngươi hãy tu sửa đường cho ta.”
Giáo chúng liên quan: “...”
...
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, đã ba tháng kể từ ngày Giang Trạm và Phó Diệc Vân tỉ thí.
Có hai vấn đề khiến ai ai cũng bàn tán xôn xao.
Vấn đề thứ nhất là thanh kiếm trong tay Thời Sênh, có thể áp chế Xich Tiêu Kiếm, thanh kiếm đã vinh dự trở thành đệ nhất binh khí giang hồ.
Ai nấy đều thăm dò về xuất xứ của thanh kiếm.
Vấn đề thứ hai, chính là Phó Diệc Vân và Giang Trạm, các câu chuyện nhỏ to với nhiều phiên bản lần lượt truyền đi.
Nhưng đều có một điểm chung.
Vị giáo chủ Ma giáo tiền nhiệm Giang Trạm này bị chê bai đến mức không còn lời nào để nói, thậm chí có người còn lấy tướng mạo của hắn ra làm chuyện bàn tán.
Đến lúc này Thời Sênh mới biết, cái tên Ma giáo này không phải tự nhiên mà có.
Người trong Ma giáo, không ‘ngây thơ ngọt ngào’ như cô thấy.
Nguyên nhân là có hai người nói Giang Trạm giống nữ giới, lời lẽ châm biếm sỉ nhục, còn châm biếm luôn cả toàn Ma giáo.
Giáo chúng đi cùng cô hoàn toàn không để ý đến ý kiến của cô, bám theo hai người kia suốt cả chặng đường, chặn họ trong một con hẻm không người rồi xử lý họ.
Thời Sênh nhìn bọn họ xử lý thi thể, có một cảm giác rất kỳ diệu.
Không hiểu bọn họ làm thế là vì Giang Trạm bị chửi hay vì bọn họ bị chửi nữa...
Tiếp theo còn đáng sợ hơn, giáo chúng của Ma giáo như bị kích hoạt mô hình tàn sát, chỉ cần khó chịu là sẽ hạ thủ.
Giống như những kẻ trên núi, chỉ vì một chiếc màn thầu cũng hoàn toàn có thể đánh nhau tranh giành một trận.
# Ma Giáo này có độc #
Thời Sênh ngăn chặn không cho họ động thủ. Nếu tiếp tục như vậy, cô cũng không cần làm chính sự nữa.
Thời Sênh để bọn họ đợi ở quán trọ, cô tự mình đi loanh quanh một vòng.
Qua mấy ngày, giáo chúng Ma giáo đều sắp mọc nấm rồi. Thời Sênh mới chọn một đêm âm u gió lớn để đưa họ ra ngoài.
“Giáo chủ, chúng ta định đi đâu?”
“Trời tối gió to thích hợp giết người, Giáo chủ chúng ta đi giết ai?”
“Có chí tiến thủ chút đi.” Thời Sênh nhìn bọn họ với ánh mắt *chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Cả ngày chỉ biết giết người.”
*Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
“Người mà chúng ta giết đều là những kẻ đáng phải giết.” Một tên giáo chúng không phục liền lên tiếng.
Thời Sênh thầm coi thường, “Ngươi còn cho rằng ngươi là sứ giả chính nghĩa sao?”
“Giáo lý của chúng ta là trừ gian diệt ác.” Giáo chúng giọng điệu không phục, rồi tự đưa ra giáo lý.
“Có ý gì vậy?” Thời Sênh ngạc nhiên.
Ma giáo có giáo lý này ở đâu ra?
Sao cô không thấy? Còn trừ gian diệt ác, ngươi có thể cứu được thiên hạ, cứu được muôn dân trăm họ sao?
“Khụ khụ... Đây là chuyện rất lâu về trước.” Thính Phong từ tốn giải thích, “Là do giáo chủ đầu tiên của Ma giáo để lại.”
Giáo chủ đầu tiên? Lưu lại giáo lý này, ông ta định làm gì?
Thính Phong tiếp tục giảng giải với Thời Sênh, “Giáo chủ đầu tiên muốn làm đại hiệp, nhưng chưa kịp trừ gian diệt ác thì đã bị người ta mưu hại...”
Câu chuyện này cũng đủ làm Thời Sênh thấy say.
Muốn làm một người tốt, nhưng kết quả lại bị người khác ép thành người xấu.
“Dừng, quay về rồi nói giáo lý sau, bây giờ phải làm việc.” Thời Sênh ngắt lời Thính Phong, rồi chỉ tay về căn nhà trước mặt.
“Làm gì vậy Giáo chủ?” Đám giáo chúng đều ngây người không hiểu.
“Làm giàu đó.” Không cướp thì lấy đâu ra tiền?
Giáo chúng liên quan: “...”
Bọn họ vẫn tưởng Thời Sênh nói đùa, nhưng sau đó chứng minh rằng đúng là bọn họ nghĩ quá nhiều, cô thực sự nói thật.
Cô thực sự muốn cướp sạch của hộ gia đình đó.
Hộ gia đình bị cướp sạch chính là ác bá có tiếng trong thành này, nguyên nhân mà Thời Sênh chọn hắn là vì hắn có tiền, hơn nữa nếu như giết bọn họ, cũng không không bị đám người thanh cao chính nghĩa gì đó nhảy ra chặn đường gây phiền phức.
Suy cho cùng đã là ác bá, thì ai cũng muốn hắn chết.
Không thể không nói, tiền tài trong nhà tên ác bá chuyên ức hiếp bách tính này quả không ít. Thời Sênh ra lệnh cho bọn họ lấy vàng, những thứ khác đều không cần lấy.
Ra khỏi ngôi nhà, có giáo chúng nghi ngờ hỏi lại: “Giáo chủ, tại sao chúng ta không giết bọn họ?”
“Giết bọn họ làm gì?” Thời Sênh quăng vàng xuống, dừng một lúc rồi nói tiếp, “Giữ chúng lại để lần sau cướp tiếp.”
Giáo chúng vô cùng bất ngờ.
“Giáo chủ, như vậy có vẻ không ổn lắm, số tiến này đều là của dân chúng...” Thính Phong hơi do dự.
Khóe môi Thời Sênh giật giật, cô đập tay vào đầu vai hắn, “Nào, hãy nói cho bản giáo chủ biết, chúng ta là giáo gì?”
“... Ma giáo.”
Lông mày Thời Sênh cong lên, “Còn có muốn hỏi gì nữa không?”
“Chúng ta là Ma giáo, không phải thổ phỉ.”
“Ừ, thổ phỉ quá khó nghe.”
Thính Phong: “...” Không thể nói chuyện được với giáo chủ.
Thời Sênh cho đám người còn lại mau chóng quay về tu sửa đường, chỉ giữ lại Thính Phong bên mình.
Ngày hôm sau, tin ác bá bị cướp sạch được truyền ra, ác bá vẫn báo quan.
Nhưng chẳng có tác dụng gì, đám quan phủ vô tích sự kia, làm sao có thể điều tra được thông tin gì hữu dụng?
Dân chúng thì vui mừng khôn siết, tất cả đều cho rằng làm như vậy là rất đúng.
Thời Sênh thần thái ngạo mạn lang thang thơ thẩn khắp trong thành. Thính Phong không biết Thời Sênh muốn làm gì, chỉ biết đi theo sau cô.
Ngày thứ ba, Thời Sênh đã tìm được nam chính và nữ chính.
Hai người bọn họ đang ở trong một quán trọ.
Cũng không biết kịch bản thay đổi, thì liệu nam chính có gặp ánh trăng sáng ở đây không.
“Giáo chủ, chúng ta theo dõi Phó Diệc Vân làm gì? Cô muốn giết hắn?” Thính Phong không hiểu.
“Giết hắn làm gì?” Bà đây muốn diệt tận gốc mới được.
Thính Phong suy đoán: “Giáo chủ yêu thầm hắn sao?”
Thời Sênh nhìn Thính Phong bằng ánh mắt âm u, “Ta thà yêu thầm con lợn chứ không bao giờ yêu thầm hắn.”
Thính Phong: “...”
Vậy cô theo hắn làm gì chứ?