“Tỷ tỷ.” Bạch Lạc lui lại đứng cạnh Thời Sênh, hạ thấp giọng hỏi: “Tỉ thực sự có thiệp mời chứ? Chi bằng dùng của muội đi?”
Một đám người chăm chú nhìn, nếu như cô không lấy ra được tấm thiệp mời thì đúng là mất mặt.
“Lo chuyện của mình cho tốt đi.” Cái tật hay quan tâm đến chuyện người khác của nữ chính đúng thật là một khuyết điểm.
Ánh mắt Bạch Lạc hơi chùng xuống, che giấu đi nỗi buồn trong đáy mắt.
Người xung quang đều không động đậy, hình như đang đợi Thời Sênh, họ muốn biết rốt cuộc cô có thiệp mời hay không.
Cho cô cơ hội đều lên mặt, nếu không lên mặt thì có lỗi với bọn họ.
Thời Sênh từ từ rút ra một tấm thiệp mời, rồi đặt xuống mặt bàn bên cạnh.
Ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, để nhắc nhở người kiểm tra, “Nhìn cho rõ.”
Người đó cười cười rồi gật đầu, hắn mở tấm thiệp mời rồi liếc qua, rồi lại lấy danh sách ra đối chiếu, tới cuối cùng nhìn thấy hai chữ Vô Tranh.
“Vô Tranh cô nương mời vào trong...”
Câu nói này chứng minh tấm thiệp mời trên tay cô là thật.
Sao có thể như vậy?
Minh Nguyệt Sơn Trang sao lại gửi thiệp mời cho cô ta?
Mọi người đều không hiểu, Liễu Nhứ cũng càng không rõ.
Câu chuyện này đã trở thành vấn đề bàn tán sôi nổi tiếp theo.
Nhưng Minh Nguyệt Sơn Trang lại không đưa ra lời giải thích rõ ràng, chỉ có một số người có quan hệ thân thiết với Minh Nguyệt tiết lộ một chút thông tin.
Thời Sênh có quen biết với Thẩm Tinh Hải
Thẩm Tinh Hải là đệ đệ của minh chủ kỳ này, cũng là ứng cử viên hàng đầu của minh chủ kỳ sau.
Hai người này quen biết nhau từ bao giờ vậy?
Chuyện này mà nói ra thì rất dài.
Trên đường tới Minh Nguyệt Sơn Trang, Thời Sênh gặp Thẩm Tinh Hải. Thẩm Tinh Hải cũng rất đen đủi, không biết đã bị ai hạ độc, mất hết võ công, ý thức thì không rõ ràng.
Khi đó, Thời Sênh chỉ muốn tìm một người để thử nghiệm loại độc mà cô vừa làm ra, kết quả lại đụng trúng Thẩm Tinh Hải đang nửa sống nửa chết nằm thoi thóp bên đường
Thời Sênh thấy hắn vẫn còn thở, liền đưa hắn về thử độc.
Thẩm Tinh Hải bị giày vò chỉ còn một hơi thở cuối cùng mà chưa chết. Thời Sênh tốt bụng tìm đại phu cho hắn.
Đừng hỏi tại sao Thời Sênh lại tốt bụng.
Có lẽ là do tâm trạng tốt.
Cuối cùng, Thẩm Tinh Hải tỉnh dậy lại cho rằng Thời Sênh đã cứu hắn.
Bất luận Thời Sênh có ra sức giải thích rằng khi đó cô chỉ muốn lấy hắn ra để thử độc, là muốn khiến hắn chết. Hắn không chết hoàn toàn là do mạng hắn lớn, thì Thẩm Tinh Hải cũng đều không nghe, còn cho rằng Thời Sênh đã cứu hắn.
Nghe nói, Thời Sênh tới Minh Nguyệt Sơn Trang, hắn còn lấy thiệp mời cho cô.
Cái kiểu người tự mình thôi miên mình này, Thời Sênh cũng thật sự không còn cách nào.
Trong kịch bản không nhắc đến Thẩm Tinh Hải, có lẽ không có quan hệ gì với nam nữ chính.
Thời Sênh ở lại sơn trang, Thẩm Tinh Hải hình như không có trong sơn trang, dù sao Thời Sênh cũng không nhìn thấy hắn, nhưng những lời đồn thổi về cô và Thẩm Tinh Hải không biết từ đâu truyền tới.
Tổng kết lại thành mấy chữ như sau...
Bọn họ có quan hệ mờ ám.
Đối với chuyện này, Thời Sênh chỉ cười ha ha, ai cũng có thể có quan hệ mờ ám với cô chắc?
...
“Phó công tử đối xử với Liễu cô nương tốt thật đấy. Tối qua, Liễu Nhứ cô nương mới chỉ ho vài tiếng, Phó công tử đã lo lắng kêu chúng tôi mời đại phu.”
“Phó công tử đẹp trai tuấn tú thật... có thể gả cho Phó công tử, đúng là có phúc lớn. Nếu như Phó công tử chú ý tới tôi, thì cho dù kiếp sau phải làm ni cô tôi cũng đồng ý.”
“Cô đừng có mơ, Phó công tử đã có Liễu Nhứ cô nương bên cạnh, làm gì còn chỗ nào cho người khác đâu.”
Mấy nha hoàn đi qua Bạch Lạc, cười cười nói nói thì thầm to nhỏ, nhưng câu nói dường như mọc rễ trong tai cô, không thể nào vứt nó ra khỏi tai được.
Bạch Lạc thất hồn lạc phách, lững thững bước về phía trước, dưới chân hình như giẫm phải vật gì đó.
Cô từ từ cúi đầu nhìn xuống, là một chiếc hầu bao*, không biết là của ai làm rơi ở đây.
*Hầu bao: Ví tiền
Bạch Lạc nhặt chiếc hầu bao lên, muốn cầm tới đưa cho quản gia của sơn trang. Nhưng cô đi lòng vòng rồi lại quay đúng lại vị trí ban đầu.
Cô mất hứng liền ngồi xuống cạnh hồ nước bên cạnh.
“Tiểu Lạc muội muội....”
Bạch Lạc ngẩng đầu nhìn lên, bên cạnh bỗng xuất hiện một cô gái mặc chiếc váy màu vàng lông ngỗng, gương mặt đang cười nhìn về phía cô.
...
Thời Sênh nghe tin Bạch Lạc bị rơi xuống nước suýt chút nữa mất mạng thì cũng đã sẩm tối rồi.
Nếu không phải là nha hoàn làm rơi hầu bao quay lại tìm, thì có lẽ Bạch Lạc đã chết đuối dưới hồ nước rồi.
“... Bạch cô nương sốt cao mãi không đỡ. Đại phu nói nếu như không hạ sốt, thì có thể sẽ nguy hiểm.” Nha hoàn hầu hạ Thời Sênh nói cho cô nghe thông tin mới nhất.
Nha hoàn này được Thẩm Tinh Hải phái tới để hầu hạ cô.
Thời Sênh húp cháo, nét mặt không thay đổi, “Tại sao cô ta lại rơi xuống nước?”
“Tôi không biết, không có ai nhìn thấy... Nếu như Tiểu Tử không quay lại tìm hầu bao, có lẽ...” Nha hoàn không nói tiếp.
Thời Sênh bỏ bát xuống, nữ chính đại nhân đâu có dễ chết như vậy được.
“Cô nương, cô không ăn nữa sao?” Nha hoàn nhìn Thời Sênh chỉ húp một bát cháo, nên hỏi nhỏ, “Cháo không hợp khẩu vị của cô à?”
Nhị công tử nói phải hầu hạ vị cô nương này cẩn thận, nếu như để xảy ra chuyện gì, bọn họ gánh không nổi.
“Rất ngon.” Thời Sênh lau miệng rồi đứng dậy, “Đại hội minh chủ ngày mai sẽ bắt đầu nhỉ?”
“Đúng vậy, ngày mai sẽ chính thức bắt đầu.” Nha hoàn hơi nhíu mày thu dọn lại đồ đạc, chắc chắn là thức ăn không hợp khẩu vị, ngày mai sẽ bảo đầu bếp đổi vị khác.
Nha hoàn thu dọn đồ ăn xong rồi lui ra khỏi phòng, trên đường đi tới nhà bếp lại gặp mấy nha hoàn khác, bọn họ kéo cô vào nhỏ to hỏi chuyện.
“Có phải Vô Tranh cô nương rất khó hầu hạ không?”
“Danh tiếng của cô ấy trên giang hồ không được tốt. Tiểu Thái, cô nhất định phải cẩn thận.”
Tiểu Thái hơi cười, “Tính cách của Vô Tranh cô nương rất tốt.”
Từ khi cô ta hầu hạ, cô ấy chưa từng nổi giận lần nào. Lúc nói chuyện với cô ấy còn thỉnh thoảng nói thêm vào được mấy câu, là một người rất dễ gần, không biết vì sao người bên ngoài lại đồn thổi cay nghiệt về cô ấy như vậy.
“Thật không?” Đám nha đầu rõ ràng không tin.
Tiểu Thái hơi gật đầu, “Tôi đi làm trước đã, lúc nào rảnh thì nói chuyện sau.”
“Tiểu Thái, cô nhất định phải cẩn thận.” Những người khác cũng lo lắng dặn dò.
Lúc Tiểu Thái quay lại phòng, Thời Sênh đã nằm trên xích đu, mắt nhắm lại, cũng không biết là cô đang ngủ hay chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiểu Thái không dám đánh động, chân tay rón rén nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Cô ta thực sự cảm thấy, cô nương này không hề đáng sợ như những lời đồn đại bên ngoài.
Ngày hôm sau, Thời Sênh tỉnh dậy từ rất sớm, sau khi ăn sáng, Tiểu Thái liền đưa cô tới lôi đài.
Có tổng cộng ba Lôi đài, dựa theo cách thức thủ lôi* để thi đấu.
* Thủ lôi: có nghĩa là khi thi đấu trên lôi đài, người nào phòng thủ thành công thì giành chiến thắng.
Loại quy định thi đấu này, người bình thường trước tiên sẽ phải giữ thể lực, tới cuối cùng mới lên tỉ thí.
Vì vậy, thời gian đầu về cơ bản là không có gì hay ho.
Do Thẩm Tinh Hải, Thời Sênh rất dễ dàng được ngồi cùng hàng với minh chủ đương nhiệm – Thẩm Tinh Dương.
Cha Thẩm Tinh Hải già rồi mới có hắn, nên hắn ít hơn ca ca mình là Thẩm Tinh Dương gần hai mươi tuổi.
Hai người bọn họ cũng có nhiều nét giống nhau, nhưng Thẩm Tinh Dương cao to cường tráng hơn một chút.
Hắn tò mò liếc nhìn Thời Sênh với vẻ dò xét.
Thời Sênh bắt chéo chân, cắn hạt dưa, phát giác ánh mắt của Thẩm Tinh Dương, cô hơi liếc mắt nhìn sang.
Ánh mắt của hai người như giao nhau trong không trung.
Thẩm Tinh Dương gật đầu như chào hỏi. Hắn và người bên cạnh đổi chỗ cho nhau, “Vô Tranh cô nương đã cứu đệ đệ ta. Mấy ngày nay ta hơi bận nên không có thời gian đích thân tới cảm ơn cô.”
Thời Sênh: “...”
Đã nói rồi, ông không có ý định cứu hắn.
Thời Sênh vứt nắm hạt dưa trong tay, “Thẩm minh chủ, Thẩm nhị công tử không phải do tôi cứu. Ông phải tin tôi, lúc đó là tôi muốn làm cho hắn ta chết.”
Thẩm Tinh Dương không động đậy, vẫn cười nói với cô: “Vô Tranh cô nương có chút không giống với những lời đồn thổi.”
Những lời đồn thổi đó nửa thật nửa giả, cũng gần giống như những lời đồn thổi mà tên thiểu năng Giang Trạm kia tự tung ra vậy.
Nhưng những lời cô nói thì là thật!
Thẩm Tinh Hải, ngươi tẩy não cho ca ca ngươi kiểu gì vậy.