Thẩm Tinh Hải giao hai người họ cho Thời Sênh rồi rời đi.
Bạch Lạc đã tỉnh lại, nhìn thấy Thời Sênh, bao nhiêu ấm ức lúc trước như tìm được lối thoát.
Nước mắt rơi xuống lã chã.
Cô cũng không quan tâm Thời Sênh hỏi hay không, cứ vừa khóc vừa kể lể những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay với Thời Sênh.
Hôm đó, cô ăn xong bữa sáng, do không cẩn thận nên làm đổ cốc trà. Cô về phòng để thay y phục, ai ngờ Liễu Nhứ lại tới tìm cô.
Cô không nhớ được Liễu Nhứ, nhưng theo bản năng, cô không thích cô ta lắm, vì vậy cô chặn ở cửa phòng, không cho Liễu Nhứ vào trong.
“Tiểu Lạc muội muội, ở đây đông người, chúng ra có thể vào phòng ngồi nói chuyện không?” Giọng Liễu Nhứ dịu dàng ấm áp, khiến người nghe cảm thấy dễ chịu.
Nhưng Bạch Lạc không thích giọng nói này, cô kháng cự cô ta từ trong đáy lòng.
“Có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi.”
Liễu Nhứ thấy vậy liền đổi cách nói khác, “ Tiểu Lạc muội muội, muội không muốn biết những chuyện trước đây của muội sao?”
Mặt Bạch Lạc hơi biến sắc. Cô đưa ánh mắt thăm dò liếc nhìn cô ta, “Cô biết chuyện trước đây của tôi?”
Hỏi xong Bạch Lạc cắn chặt môi. Cô ta biết mình, nhất định biết vài chuyện của mình, chẳng phải cô đang hỏi thừa hay sao?
Liễu Nhứ cười rồi gật đầu, “Tỷ biết muội là ai, cũng biết muội từng xảy ra những chuyện gì. Những gì Tiểu Lạc muội muội muốn biết, tỷ đều có thể nói cho muội biết. Nhưng nơi này không phải chỗ để nói chuyện...”
Bạch Lạc do dự một hồi, “Vậy cô vào đi...”
Cô muốn biết rốt cuộc cô là ai, cô đã mất đi những ký ức gì.
Liễu Nhứ vừa gật đầu vừa nói, “Vô Tranh cô nương không thích tỷ, tỷ sẽ không vào trong...”
Liễu Nhứ đưa Bạch Lạc sang phòng của cô ta, đúng là cô ta có kể một số chuyện với Bạch Lạc.
Nhưng những chuyện này đều rất xa lạ đối với Bạch Lạc. Cô ngồi nghe một lúc liền cảm thấy buồn ngủ.
Nhìn người trước mặt mờ mờ ảo ảo, cô nhấc người đứng dậy định đi, nhưng thân thể hoàn toàn không có một chút sức lực nào, trước mắt cứ đen dần đen dần, cuối cùng là một màn đen sâu thẳm.
Đến khi tỉnh lại, cô mới biết mình bị nhốt trong một căn phòng thô sơ, không chỉ có mình cô bị giam, còn có khoảng vài cô nương nữa.
Những cô nương này, hoặc là khóc lóc rên rỉ, hoặc là ngẩng mặt thẫn thờ nhìn vào khoảng không. Bạch Lạc hỏi họ đây là nơi nào, tất cả bọn họ đều lắc đầu.
Bạch Lạc vô cùng sợ hãi, nhưng những cô nương khác bị nhốt trong phòng lại khiến cô bớt sợ hơn.
Cô kiểm tra qua một lần tất cả mọi chỗ trong căn phòng, hành động này của cô thu hút cái lườm nguýt của hai cô nương khác.
Bọn họ nói với cô rằng sẽ chẳng có tác dụng gì hết. Khi bị họ bị bắt nhốt ở đây, họ cũng đã làm như vậy, nhưng mọi chỗ trong căn phòng này đều bị lấp kín.
Ánh mắt của những cô gái này thẫn thờ, tuyệt vọng.
Bạch Lạc không biết mình đã hôn mê bao lâu, cũng không biết bị nhốt ở đâu bao lâu, thỉnh thoảng có người đến đưa cơm. Cơm được đặt ở trước cửa rồi đẩy dần vào trong, thực ra cũng chỉ có mấy cái màn thầu.
Bạch Lạc không biết thức ăn có hạn, không cướp thì chấp nhận đói bụng.
Khoảng thời gian sau đó, cô vẫn luôn luôn bị bói bụng như vậy.
Sau đó thì cô thông minh hơn, cô ngồi dựa vào cửa, lúc người ta đưa màn thầu vào, cô là người đầu tiên xông ra cướp lấy màn thầu.
Rồi một cô gái mặc váy đỏ cũng bị ném vào phòng.
Cô gái này lúc bị quẳng vào trong vẫn đang to tiếng quát mắng, còn dùng chân đá mạnh vào cửa phòng, giẫm đạp một hồi mà vẫn không mở ra được.
Đến lúc đưa cơm, cô gái mặc bộ y phục màu đỏ đương nhiên không biết phải cướp thì mới có thứ để ăn, cứ ngẩn ngơ nhìn vào chiếc bát trống trơn.
Mỗi người hai chiếc màn thầu, nhưng có người lại có đến ba chiếc, vì vậy khiến một số cô nương yếu ớt không có gì ăn.
Mấy cô gái lấy được màn thầu rồi vội vàng ăn ngấu ăn nghiến. Cô gái mặc váy đỏ kia có muốn cướp cũng chẳng cướp lại nổi.
Bạch Lạc chia một chiếc màn thầu của mình cho cô gái mặc váy đỏ đó.
Cô gái mặc váy đỏ này tương đối thẳng tính. Bạch Lạc đối xử tốt với cô ta, cô ta liền gọi cô là tỷ tỷ. Cô ta nói với cô rằng muốn trốn khỏi nơi đây, còn nói với cô rằng, cô ta muốn đám người kia phải trả giá.
Cô gái mặc váy đỏ tính toán rất lâu. Rồi một ngày, cuối cùng cô ta cũng tìm ra được cơ hội. Nhưng cô ta không ngờ rằng, đám con gái kia lại bán đứng họ.
Hai người bị nhốt riêng trong một căn phòng rất nhỏ, bốn phía đều là tường cao, ngoài một cánh cửa thì không có một lối ra nào khác.
Cô gái mặc váy đỏ vẫn không từ bỏ ý định bỏ trốn, cô ta suy nghĩ rất lâu, rồi quyết định dùng mỹ nhân kế.
Tính cách Bạch Lạc tương đối yếu đuối, nhưng khi đối diện với sinh tử, thì cô vẫn quyết định phối hợp với cô gái váy đỏ này.
Cô gái váy đỏ phụ trách dùng mỹ nhân kế, Bạch Lạc đứng phía sau, phụ trách đánh gục người đi vào.
Nhưng sức của Bạch Lạc hơi yếu, nên cuối cùng hai người đổi vai cho nhau. Bạch Lạc phụ trách dùng mỹ nhân kế, cô gái váy đỏ phụ trách đánh người đi vào.
Có điều Bạch Lạc đâu có biết cái gì là mỹ nhân kế, cuối cùng thì cô gái váy đỏ hết cách, nên để cô đứng bên trong, tùy ý sử dụng một vài động tác là xong.
Kế hoạch rất thuận lợi, nhưng lúc trốn ra ngoài họ làm kinh động người khác, nên hai người họ lại bị bao vây.
Lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, thì Thẩm Tinh Hải xuất hiện cứu được cô gái váy đỏ, mặc dù bọn họ đã trốn thoát ra ngoài, nhưng vẫn luôn bị truy sát.
Một khoảng thời gian ngắn ngủi, bọn họ đã chịu bao nhiêu khổ đau, trải qua sinh tử.
Buổi tối hôm trước, người truy sát bọn họ không biết tại sao càng nhiều hơn. Họ trốn trong một chiếc miếu bỏ hoang, vì muốn xông ra ngoài, Thẩm Tinh Hải đã dụ đám người kia, để cô gái váy đỏ đưa Bạch Lạc đi.
Cuối cùng, mặc dù thoát nạn, nhưng cô gái váy đỏ lại bị thương.
Vốn dĩ, Thẩm Tinh Hải muốn vào thành để tìm thuốc cho cô gái váy đỏ, không ngờ lại gặp được Thời Sênh.
Vì vậy mới có chuyện vừa rồi.
“Giáo chủ, ta còn tưởng không gặp lại được tỷ nữa.” Bạch Lạc mếu máo, giọng run run.
Lúc đó cô nghĩ rằng lần này mình chết chắc.
Thời Sênh dựa người vào cửa xe, miệng hơi nhếch lên, không biết là đang cười hay đang chế giễu.
“Tại sao Liễu Nhứ lại muốn bắt cóc ta...” Bạch Lạc bắt đầu suy nghĩ vấn đề này.
Thời Sênh nghe cô lầm bầm phân tích, ấn đường giật giật.
Cô gái này quả thật đúng là ngây thơ ngờ nghệch.
Một lúc lâu sau, cô mới từ từ mở miệng, “Liễu Nhứ không muốn cô quay lại bên Phó Diệc Vân, đơn giản vậy thôi.”
Việc của nữ phụ độc ác, chính là chia rẽ nam nữ chính.
“Nhưng bây giờ ta đã mất trí nhớ, không thể nhớ được Phó Diệc Vân là ai, hơn nữa không phải giáo chủ từng nói, bọn họ là một cặp sao? Người mà Phó Diệc Vân thích lẽ nào không phải Liễu Nhứ?” Cô gái ngây thơ ngờ nghệch hỏi liền mấy câu.
Thời Sênh không thể nói với cô ấy, nhiệm vụ của nữ phụ độc ác là không ngừng làm loạn, lấy việc chia rẽ nam nữ chính làm đáp án cho tính tiêu chuẩn của nhiệm vụ của mình.
Nhưng cô giải thích hai lần ba lượt cũng không thể rõ ràng được, nên cô dứt khoát im miệng không nói gì.
Cứ để cho cô gái ngây thơ ngờ nghệch kia tự rối rắm đi.
Thực ra Bạch Lạc cũng bị thương, có lẽ cô ta cảm thấy ở cạnh Thời Sênh rất an toàn, nên chẳng bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Thời Sênh kéo chiếc rèm trên xe. Ngựa của Giang Trạm đang ở bên cạnh. Vừa nãy hắn đi rồi, nhưng giờ lại quay lại, gần không gần, xa không xa, mà cứ quanh quẩn theo xe ngựa của cô.
Giang Trạm thấy Thời Sênh kéo rèm xe nhìn ra bên ngoài. Hắn lập tức thúc ngựa lên trước, nghiêm mặt hỏi, “Vô Tranh, tại sao cô có thể tùy tiện nhặt người về chứ.”
“Đây là người mà người ta đưa đến, không phải ta nhặt.” Thời Sênh sửa lại.
Giang Trạm tức giận, “Cô định biến Ma giáo thành địa bàn của cô sao?”
“Lẽ nào không phải của ta?”
“Không phải...” Giang Trạm hét lớn hai chữ, rồi không có động tĩnh gì nữa.
Hắn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Thời Sênh. Nếu không phải là hắn, cô có thể được làm giáo chủ sao?
Quay về hắn sẽ cướp lại ngôi vị giáo chủ này, xem cô còn ngang ngược với mình được không.