Thời Sênh liếm cánh môi hơi khô của mình, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào khoảng tối xa xăm.
Dáng vẻ hai người ôm nhau cổ quái mà thân mật.
Rất lâu sau, Thời Sênh đẩy hắn ra, “Để ta suy nghĩ thêm đã.”
Minh Khâm tiến đến gần cô, nhanh chóng hôn lên cánh môi cô, “Bất luận câu trả lời của nàng là gì, thì nàng cũng đừng mong chạy thoát.”
Thời Sênh: “…”
Suy nghĩ cái khỉ!
Không cần không cần!
Ta muốn một Phượng Từ dễ thương đáng yêu.
Tên biến thái này không phải Phượng Từ của cô.
Không phải
Không phải
Nhất định không phải.
Trong đầu Thời Sênh đang tự mình tuần hoàn tẩy não.
Minh Khâm hoàn toàn không biết, bởi vì câu nói đó của hắn, vốn dĩ Thời Sênh vốn dĩ đã buông lỏng lập tức đá hắn rồi thoát ra ngoài.
Vừa rồi Minh Khâm cảm thấy cô không bài xích mình như vậy, kết quả chỉ trong nháy mắt, cô lại biến lại với trạng thái “Ngươi tránh xa ta ra một chút, nếu không thì ta sẽ chém ngươi.”
Minh Khâm ngơ ngác.
Cách biểu lộ tình cảm của hắn vừa rồi không đủ chủ động ư?
...
Lúc Thời Sênh quay lại, phát hiện thấy Cấm vệ quân đã bao vây quanh đại điện rồi.
Lúc đi ra vẫn còn đang rất ổn, mới có một lúc thôi mà…
Thời Sênh tiếp tục ngơ ngác.
Làm gì vậy? Tạo phản ư?
“Nàng định làm gì?” Minh Khâm từ phía sau chạy đến trước mặt Thời Sênh.
“Vào trong xem kịch.” Thời Sênh nghiêm mặt, “Tránh ra.”
Minh Khâm chau mày, “Trang gia tạo phản, nàng đi tìm cái chết à?”
“Ồ, Trang gia cũng dám tạo phản à.”
Minh Khâm: “…”
Cô không phải là người của Trang gia sao?
Tại sao lại biểu hiện như cười trên nỗi đau của người khác vậy.
“Tại sao ngươi biết Trang gia tạo phản?” Thời Sênh đột nhiên phản ứng lại, cô hoàn toàn không biết Trang gia tạo phản.
“Ta biết rất nhiều chuyện, nếu Trang tiểu thư nhận lời ta, ta có thể nói cho nàng nghe rất nhiều chuyện.”
“Quá tò mò sẽ tự hại mình.” Thời Sênh điềm tĩnh nói ra một câu.
Minh Khâm thất bại, tại sao hắn lại thích một cô gái khó đối phó như vậy chứ.
“Tự ta đi xem.” Thời Sênh bước vài bước xông qua phòng tuyến của Minh Khâm, rồi xông vào đại điện trong tiếng người ngã ngựa đổ của Cấm vệ quân.
“Chủ nhân!” Minh Khâm bị Trĩ Nguyên từ bên cạnh xông ra kéo lại, “Người không được vào trong.”
Nữ nhân này rốt cuộc đã chuốc canh mê hồn gì cho chủ nhân.
Tình cảnh bên trong như thế nào chẳng lẽ chủ nhân không hiểu sao?
Mà lại còn muốn xông vào trong.
“Buông tay”
“Chủ nhân!” Trĩ Nguyên tức giận đạp chân.
Hắn phải giết nữ nhân đó.
Gương mặt Minh Khâm vốn dịu dàng, nhưng dưới ánh lửa chiếu rọi, lúc này lại thấy vài phần lạnh lùng, Trĩ Nguyên biết Minh Khâm đang tức giận.
Hắn cắn răng, buông tay Minh Khâm.
Minh Khâm lập tức xông thẳng vào đại điện, Trĩ Nguyên tức giận đứng nguyên tại chỗ.
“Chủ nhân thế này là sao?” Phía sau Trĩ Nguyên lặng lẽ xuát hiện mấy bóng đen, “Bây giờ chúng ta phải làm gì? Động thủ sao?”
“Chủ nhân chưa lên tiếng, các bộ phận chờ lệnh.” Trĩ Nguyên lẩn người vào trong bóng đêm, để lại mấy cái bóng ngơ ngác nhìn nhau.
...
Tình hình trong đại điện vô cùng căng thẳng.
Trang đại nhân đem theo vây cánh khống chế toàn bộ người của Vũ Văn Tuần.
Thời Sênh xông vào, người bên trong đều vô cùng hoảng loạn, nhìn rõ thấy cô, mọi người mới trấn tĩnh lại.
Thời Sênh là người của Trang gia, nàng ta không thể nào giúp họ đối phó với Trang gia đâu nhỉ?
Minh Khâm đi vào sau Thời Sênh mấy bước, đột nhiên có hai người xông vào, đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Trang đại nhân liếc về phía Thời Sênh, rồi vẫy vẫy tay với đám người, Thời Sênh đi vào trung tâm mà không gặp sự cản trở nào.
Trang đại nhân chỉ liếc nhìn cô, ông ta buông tay rồi nói với Vũ Văn Tuần: “Năm đó, Hiếu Văn Đế để lại hai di chiếu, không biết bệ hạ có từng nghe tiên hoàng nói tới không?”
Hiếu Văn Đế chính là cha của tiên hoàng.
Thời Sênh nhướng mày, Trang gia mà lại biết về chuyện di chiếu sao?
Gương mặt Vũ Văn Tuần trầm mặc không lên tiếng.
“Trang đại nhân, ông đang nói gì thế?”
“Trang đại nhân, mưu phản là chuyện đại nghịch bất đạo, cho dù hôm nay ông có đăng cơ Hoàng vị, cũng sẽ bị người trong thiên hạ nguyền rủa.”
Trang đại nhân cười nhạt, “Năm đó tiên hoàng giả truyền thánh chỉ, mưu đoạt hoàng vị, chư vị đồng liêu đều không biết đúng không? Hoàng vị của Vũ Văn Tuần này không chính đáng, lúc này ta phù chính thống đăng cơ, sao lại gọi là tạo phản?”
“Cái gì? Giả truyền thánh chỉ?”
“Không thể nào, tiên hoàng lúc đó chính là thái tử, kế thừa hoàng vị là chuyện hoàn toàn bình thường.”
“Các người đừng quên, Hiếu Văn Đế sủng ái Tam vương gia nhất, nói không chừng chuyện này đúng thực là có thể…”
“Trang đại nhân, nếu ông đã nói đến di chiếu gì đó, vậy hãy lấy ra để cho chư vị cùng xem.” Có người lên tiếng.
Trang đại nhân chuẩn bị đầy đủ, cho người đem di chiếu ra.
Nội dung di chiếu là sắc phong tiên hoàng làm Bình Vương, phong đất Tấn Bắc, không có thánh chỉ thì không được về kinh.
“Lam Các Lão, ông nhìn xem, đây có phải là chữ viết của Hiếu Văn Đế không?”
Ở đây có mấy người là nguyên lão tam triều, bọn họ thay nhau xem di chiếu.
“Đúng thực là chữ viết của Hiếu Văn Đế.” Mấy nguyên lão tam triều đều gật đầu đồng tình.
Phía dưới, sắc mặt của các đại thần đều thay đổi khác lạ.
Bí mật của hoàng thất vốn rất nhiều, những chuyện như thế này không phải trước đây chưa từng có.
Năm đó, tam vương gia rất được sủng ái, năm đó cũng rất nhiều người đoán rằng liệu Hiếu Văn Đế có truyền ngôi cho Tam Vương Gia không.
Dù sao khi đó so sánh giữa thái tử và tam vương gia, thì tam vương gia phù hợp với hoàng vị hơn.
Nhưng cuối cùng lại vẫn là thái tử đăng cơ, tam vương gia làm một vương gia nhàn rỗi, quanh năm ở trong kinh.
Bây giờ nghĩ lại, e rằng không phải tam vương gia tự nguyện ở lại kinh, mà là bị giam lỏng.
Khi đó, tiên hoàng vừa đăng cơ, nếu lập tức đối phó với tam vương gia, chắc chắn sẽ khiến cho lão thần bất mãn, làm cho triều cục lâm nguy.
Mười mấy năm sau, tiên hoàng nắm quyền triệt để, mới bắt đầu động thủ với vương gia, giết hại cả nhà, đến trẻ con cũng không tha.
Những đại thần trải qua chuyện năm đó, lúc này hồi tưởng lại, toàn thân đều cảm giác lạnh toát.
“Dám hỏi Trang đại nhân, nếu di chiếu này là di chiếu sắc phong tiên hoàng, vậy chiếu truyền vị thực đâu?” Có đại thần nghi ngờ hỏi lại.