Boss Là Nữ Phụ

Cảnh Chỉ luôn sợ người trong đội sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn Thời Sênh, nhưng hắn lại phát hiện chuyện đó không hề xảy ra, nhóm người này ngoại trừ vẻ mặt ái muội thì chẳng hiểu hiện gì khác cả.

Mọi người đều đã đi dạo qua quỷ môn quan vài vòng, đạo đức, nhân tính sớm đã bị ăn sạch, có thể sống mới là chân lý.

Ăn cơm xong, Cảnh Chỉ gọi mọi người tập hợp.

Hạ Thư mở bản đồ ra, ngón tay dừng lại ở một nơi đã đánh dấu trên bản đồ, “Chúng ta có lẽ đang ở trong này, hiện tại có hai lựa chọn, theo đường cũ đi ra, vượt qua ngọn núi này sẽ tới quốc lộ 731.”

Chúc Phong nhíu mày: “Quốc lộ 731 trước mạt thế vẫn còn đang sửa chữa, liệu giờ đã sửa xong chưa?”

“Lúc ấy, quốc lộ 731 bắt đầu sửa từ biên giới thành phố F. Đây là thành phố F, dựa theo tiến độ thì hiện tại hẳn là đoạn này đã được sửa chữa tốt rồi.” Hạ Thư chỉ vào thành phố F trên bản đồ, “Người sống dọc quốc lộ 731 rất ít, tôi đề nghị đi quốc lộ 731.”

Đoạn đường phía trước, chẳng ai biết liệu có thể có xác sống hay không, nếu gặp thì sẽ rất lãng phí thời gian.

Hạ Thư phân tích xong, người quyết định vẫn là Cảnh Chỉ.

Cảnh Chỉ nhìn Thời Sênh, Thời Sênh không biết lôi từ đâu ra một cái ghế xích đu, đang không ngừng đong đưa.

“Đi dọc tỉnh lộ F - G.”

Hạ Thư nhíu mày, cúi đầu tìm ra con đường liên tỉnh F – G kia, từ con đường này tới căn cứ Diệu Quang thì phải đi vòng hơi xa, nhưng trên đường đi cũng có qua vài thị trấn lớn.

Còn trên quốc lộ 731 lại chẳng có gì.

Nói cách khác, nếu đi đường 731 thì bọn họ không có cách nào tìm thức ăn, mà đi theo tỉnh lộ F – G thì có thể tìm được một chút đồ tiếp tế.

“Cảnh thiếu?”


“Hề Hề?”

Thời Sênh đứng lên, đi tới bên cạnh Cảnh Chỉ, trực tiếp ngồi lên đùi hắn, Cảnh Chỉ hơi lúng túng nhưng cũng không đẩy cô ra.

Mọi người: “…” Không làm gì cũng bị rắc cẩu lương!

Thời Sênh kéo bản đồ lại trước mặt, lấy bút từ trong tay Hạ Thư, từ tỉnh lộ F – G lại vẽ ra một tuyến đường.

Tuyến đường đó còn ngắn hơn tuyến đường mà Hạ Thư vẽ rất nhiều, hơn nữa còn đi vòng qua thị trấn kia.

Thời Sênh chỉ vào một điểm. “Chỗ này có một căn cứ quân sự.”

Rất nhiều căn cứ quân sự được xây dựng ở những nơi thưa thớt dân cư. Đến giai đoạn cuối mạt thế, xác sống càng ngày càng mạnh, nữ chính dẫn người lui vào trong núi mới phát hiện ra căn cứ quân sự này.

Trong căn cứ có rất nhiều súng ống, nhưng đến lúc đó, súng ống cũng trở nên vô dụng.

Có điều bây giờ không giống, hiện tại súng ống vẫn là thứ rất quan trọng.

Mọi người thấy thế thì ánh mắt nhìn Thời Sênh càng thêm quỷ dị. Sao cô có thể biết được chuyện cơ mật này? Em gái này có khả năng tiên tri à?

Thời Sênh nắp bút lại, rúc vào lòng Cảnh Chỉ không nói chuyện nữa.

Cảnh Chỉ điều chỉnh tư thế, một tay ôm cô, một tay kéo bản đồ ra nhìn, “Vật tư của chúng ta còn bao nhiêu.”

“Không nhiều lắm, mười ngày.” Vật tư của đội đều được Hạ Thư quản lý trong không gian của hắn.


Tính khoảng cách, mười ngày là có thể tới được địa điểm trên bản đồ rồi.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải không có chuyện gì bất ngờ xảy ra.

Nhưng sau khi tới được chỗ này, vật tư sẽ hết.

“Đi tới thị trấn này trước, thu thập vật tư xong sẽ tới nơi này.” Cảnh Chỉ dừng một chút, “Hề Hề, em có ý kiến gì không?”

“Không.” Thời Sênh lắc đầu, còn không quên thả thêm một chút thính, “Miễn được ở cùng anh thì đi đâu cũng được.”

Này này, hai người coi bọn tôi là không khí à?

Nhiều chó độc thân thế này!

Phải biết yêu thương loài vật, biết không hả?

Mặt của Cảnh Chỉ đã hơi ửng đỏ, hắn ôm Thời Sênh lên, đặt cô lên ghế rồi ra lệnh, “Thu thập đồ đạc, một chút nữa sẽ lên đường.”

Những người khác cười rộ lên rồi tự tản ra, đi thu thập đồ đạc.

Thời Sênh kéo kéo Cảnh Chỉ rồi hôn bẹp lên mặt hắn một cái.

Cảnh Chỉ xoa tóc cô, tai hơi đỏ lên, trong giọng nói tràn đầy chiều chuộng, “Đừng nghịch nữa.”


“Anh Cảnh.” Bên ngoài đột nhiên vang lên một thanh âm.

Hai người đồng thời quay ra, Hàn Dự và Mộc Hâm đứng ở bên ngoài, sắc mặt Mộc Hâm trắng bệch, mắt nhìn Cảnh Chỉ chằm chằm.

Hàn Dự đánh giá Thời Sênh vài lần, hơi tỏ vẻ kinh ngạc, không ngờ lại là cô.

“Có việc gì?” Cảnh Chỉ đứng chắn trước mặt Thời Sênh, ngăn chặn ánh mắt của Hàn Dự, giọng nói lạnh nhạt, khác xa hoàn toàn nam sinh ôn nhuận như ngọc vừa rồi.

Hàn Dự thu lại ánh mắt, “Không biết kế tiếp anh Cảnh định đi thế nào?”

Cảnh Chỉ nhìn Hàn Dự, sắc mặt không thay đổi.

Hàn Dự mặc quân trang, dáng người cao ngất, cả người tản mát ra một cỗ khí thế sắc bén của quân nhân, trong đó còn mang theo vài phần áp bách.

Mà Cảnh Chỉ lại không giống vậy, hắn như mặt trăng trên trời. Hắn là một loại ý cảnh, nhìn vào chỉ cảm thấy mông lung nhưng một tầng sương bạc. Hắn không gai góc, luôn cho người ta cảm giác ý đẹp cảnh vui, như mặt trăng thanh quý mà không độc.

“Chúng tôi đi theo tỉnh lộ F – G, đến huyện Bình thu thập chút vật tư rồi đi về phía căn cứ Diệu Quang. Hiện tại xác sống càng lúc càng lợi hại, hay là chúng ta đi cùng nhau nhé?”

Hàn Dự tới mời bọn Cảnh Chỉ gia nhập đội ngũ.

Trước đó, đội ngũ của bọn họ có hơn 1000 người, giờ chỉ còn dưới trăm người, người của hắn cũng chỉ còn hơn 30. Với tình trạng thiếu nước, thiếu vật tư như hiện tại, căn bản là không thể nào quay về căn cứ Diệu Quang được.

“Không có hứng thú.” Cảnh Chỉ một câu liền đưa ra quyết định.

Hàn Dự vẫn không từ bỏ ý định, nói thêm vài câu, đại ý khi tới căn cứ Diệu Quang sẽ cho bọn họ một chỗ dựa vững chãi, thậm chí có thể liên hệ để chuyển tới căn cứ ở thủ đô.

Cảnh Chỉ vẫn quyết không đổi ý, Hàn Dự thân là nam chính, có thể hạ mình tới mức này đã là tốt lắm rồi.

Cho nên sau khi Cảnh Chỉ từ chối thêm vài lần, hắn bình tĩnh rời đi.

Mộc Hâm há mồm muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì, đành xoay người đuổi theo Hàn Dự.




“Đội trưởng, hình như bọn họ chuẩn bị rời đi.” Người của bọn họ vẫn luôn theo dõi đội ngũ của Cảnh Chỉ thấy người trong khu nhà có hành động khác thường liền lập tức báo cáo cho Hàn Dự.

Thôn này vốn rất nhỏ, từ phía của Hàn Dự có thể trực tiếp nhìn thấy sân nhà nơi Thời Sênh ở.

Một thanh niên xuất hiện ở ngoài sân, trên lưng có đeo một ba lô nhỏ.

Tiếp đó là một nữ sinh, tay ôm một đứa trẻ con, chậm rãi đi theo.

Cảnh Chỉ đưa tay đỡ cô, tư thế thân mật đầy ái muội, hai người cùng đi về phía đầu thôn.

“Chuẩn bị một chút, chúng ta cũng rời đi.” Hàn Dự ra lệnh.

“Vâng.”

Vừa nghe thấy phải rời đi, những người này đều có chút không tình nguyện. Ở đây không có xác sống, nghỉ thêm một vài ngày thì có sao đâu? Hôm qua chạy trối chết như thế, bọn họ còn chưa nghỉ ngơi đủ.

“Không muốn đi thì có thể ở lại.”

Lời này vừa nói ra, những người oán giận không dám mở miệng nữa, yên lặng thu thập đồ đạc, dựa theo sự sắp xếp của những người lính, đàn ông đi ở bên ngoài, phụ nữ, trẻ con và người già đi ở giữa.

Mộc Hâm và ông Mộc đi cùng đám Hàn Dự làm cho thím Lý ở phía sau cực kỳ oán hận.

“Nó thì tốt rồi, tìm được một ngọn núi có thể dựa vào được nên giờ không thèm để ý tới chúng ta nữa.” Thím Lý oán hận nói với chồng.

Không phải người một nhà thì sẽ chẳng có tình cảm ruột thịt, ông chú Lý cũng không phải người tốt đẹp gì, “Ai biết cô ta đã ngủ với người đàn ông kia hay chưa? Tuổi còn nhỏ như thế mà đã không biết kiểm điểm.”

Một người phụ nữ đi trước thím Lý không xa liền quay đầu lại nhìn. Vợ chồng nhà họ Lý càng nói lớn hơn, kẻ xướng người họa giống như cố tính nói cho người đó nghe thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận