Huyện Bình, dân cư ở huyện này không nhiều lắm vậy nên vật tư kiếm được cũng ít.
Lúc bọn Thời Sênh tới, toàn bộ thị trấn rõ ràng đã bị người quét qua một lần, khắp các cửa hàng đều hỗn độn không chịu nổi, đồ ăn cũng không kiếm được một phần nào.
“Cảnh thiếu, nơi này rất lớn, chúng ta chia nhau ra tìm đi?” Có người đề nghị, tất nhiên việc tách ra cũng khá mạo hiểm.
Cảnh Chỉ gật đầu, đội chia làm ba tổ, Hạ Thư, Chúc Phong đều chia ra mang theo mấy người. Diệp An đi theo Hạ Thư. Thời Sênh ôm Diệp Nhiên ở cùng một chỗ với Cảnh Chỉ.
“Ba tiếng sau, dù có tìm được gì hay không thì cũng phải tập hợp lại ở trung tâm huyện.”
Những người khác gật đầu, bắt đầu tới chỗ Hạ Thư lấy vũ khí.
Thời Sênh lấy vài tiểu cầu đưa ra cho họ.
“Đây là gì?” Hạ Thư cổ quái nhìn tiểu cầu vài lần.
“À… Anh có thể gọi nói là quả cầu năng lượng.” Thời Sênh chia cho mỗi người hai cái rồi giải thích một lần, “Cầm chắc, đừng có làm rơi, rơi là nổ đấy. Khi ném nhớ phải chú ý khoảng cách, phạm vi nổ của nó rất lớn.”
Thế là tiểu cầu vô danh bị Thời Sênh bịa cho một cái tên.
Cuối cùng, Thời Sênh lại đưa cho Diệp An một cái kiếm và một túi cầu năng lượng.
Mọi người: “…” Cái quỷ gì thế, bọn họ mỗi người chỉ có hai cái, mà thằng oắt này còn được cho hẳn một túi.
Cầu năng lượng cũng không lớn, trong túi đó ít nhất cũng phải có tới hai mươi cái đi.
Lại còn đưa thêm cả kiếm nữa! Bất công!
Chờ Thời Sênh và Cảnh Chỉ rời đi, những người này mới kịp phản ứng lại, “Tiểu Hề có không gian?”
Những thứ này rõ ràng cô tự nhiên lấy ra hết.
Tiểu Hề thần kỳ.
Hạ Thư không hề có điểm ngoài ý muốn, người tu chân có trữ vật không gian là chuyện bình thường.
…
Thời Sênh và Cảnh Chỉ chọn một con phố buôn bán, cơ bản chỉ có bán quần áo và đồ trang sức linh tinh mà thôi.
“Có cần anh bế giúp một lúc không?” Cảnh Chỉ nhẹ giọng hỏi Thời Sênh, con nhóc kia vẫn hơi nặng mà.
“Anh bế đi.” Thời Sênh đưa Diệp Nhiên cho hắn, “Nó ngọ nguậy suốt, phiền muốn chết.”
Cảnh Chỉ: “…” Trẻ con đứa nào có thể nằm im chứ?
Diệp Nhiên bé nhỏ được nuôi tới mập ú, làn da trắng hồng, hoàn toàn không nhìn ra đây là một đứa trẻ lớn lên ở mạt thế.
“Sữa bột sắp hết rồi, chút nữa phải xem có cửa hàng bán đồ trẻ con không.” Thời Sênh véo véo mặt Diệp Nhiên, “Nuôi em thật phiền phức đó.”
“Y y…” Diệp Nhiên túm lấy ngón tay Thời Sênh.
“Cái gì mà một một hai hai*, phải gọi là chị!”
*Một một hai hai: nguyên văn là nhất nhất, nhị nhị, đọc gần giống với chữ “chị” trong tiếng Trung.
“Y y!” Diệp Nhiên lặp đi lặp lại âm tiết này.
Khóe môi Cảnh Chỉ nhếch lên, đôi mắt tràn đầy vẻ yêu thương, chiều chuộng.
Thời Sênh quả thật đã tìm được một cửa hàng dành cho sủng vật… à không, dành cho trẻ con.
“Bên trong có xác sống!” Thời Sênh nhìn qua kính chắn nhìn vào, thấy có hai xác sống, đại khái hình như chưa từng ăn thịt người nên vẫn còn giống hệt xác sống cấp thấp.
“Em vào xử lý chúng đã.” Thời Sênh đi về phía cửa.
Cảnh Chỉ giữ cô lại. “Để anh, em đi theo sau đi.”
Thời Sênh không tranh với hắn, việc nhỏ này, ai lên cũng thế mà thôi.
Thời Sênh chưa thấy Cảnh Chỉ dùng dị năng bao giờ, nhưng dị năng của hắn cũng rất mạnh, vừa ra liền đóng băng hai xác sống kia, sau đó hai tảng băng liền vỡ thành mấy khối.
“Dị năng của anh là cấp mấy?” Thời Sênh dán người vào Cảnh Chỉ.
“Cấp ba.”
Thời Sênh trừng mắt, “Anh dùng plug-in đấy à?”
Hắn không dùng tới dị năng thì làm thế nào mà tăng cấp?
Cảnh Chỉ đóng cửa lại, phòng ngừa xác sống tiến vào, “Anh hấp thụ một viên tinh hạch biến dị, dị năng tăng liền lên cấp ba.”
Thời Sênh bỗng dưng nhớ ra, lúc cô và bọn Hạ Thư gặp nhau lần đầu, bọn hắn đang đuổi theo một con mèo đen. Lúc đó Hạ Thư còn tìm tòi trong đầu con mèo thứ gì đó…
“Động vật biến dị cũng có tinh hạch?” Trong tiểu thuyết cũng không nói tới cái này, chỉ nói là động vật biến dị có thể dùng làm thức ăn.
“Có nhưng tỷ lệ rất thấp.” Cảnh Chỉ gật đầu. “Tinh hạch biến dị và thực vật biến dị có thể làm cho người thường có được dị năng, cũng làm cho dị năng giả có thêm một dị năng khác nữa. Dị năng hệ lôi của anh cũng có sau khi dùng viên tinh hạch đó.”
“Hạ Thư cũng thế à?”
Cảnh Chỉ lắc đầu: “Lúc thức tỉnh, Hạ Thư đã là song hệ rồi.”
Thời Sênh: “…” Hạ Thư này cũng may mắn quá đi.
Thời Sênh đánh giá cửa hàng vài lần, bên trong còn có rất nhiều đồ, đặc biệt là sữa, mà kho hàng ở phía sau hình như mới được nhập thêm hàng, còn chưa mở thùng.
Thời Sênh thu hết vào không gian, từng này sữa đã đủ cho Diệp Nhiên ăn rồi.
Cảnh Chỉ ôm Diệp Nhiên, nhìn Thời Sênh dọn đồ trong cửa hàng.
Hạ Thư thu đồ vào thì cần phải tiếp xúc, còn Thời Sênh chỉ cần vẫy tay một cái thì một đống đồ lớn đã biến mất rồi.
Thời Sênh chẳng những lấy sữa bột mà còn lấy cả quần áo, tuổi lớn thêm một chút cũng có thể mặc được.
“Đủ rồi, đi thôi.”
Cảnh Chỉ quan sát bên ngoài một chút, xác định không có xác sống rồi mới mở cửa ra.
Hai người đi dọc con phố một vòng, cuối cùng, đi tới ngã tư đường liền tìm được một kho gạo, kho gạo này rõ ràng đã bị người lấy đi, nhưng vì xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn nên cũng không chuyển hết. Thời Sênh lại thu hết chỗ lương thực đó vào không gian.
“Chi chi chi!”
Lương thực vừa biến mất, trong kho gạo đột nhiên vang lên thanh âm bén nhọn. Một bầy chuột đông nghìn nghịt từ trong góc lao ra, mắt con nào con nấy đều là màu đỏ.
Thời Sênh nhanh chóng lùi lại, thả thiết kiếm ra, nhảy lên kiếm rồi bay lên nóc nhà bên cạnh
Cảnh Chỉ nhìn cô lo lắng, “Không sao chứ?”
“Không sao.” Thời Sênh vươn tay ra với hắn, Cảnh Chỉ nhìn thiết kiếm dưới chân cô rồi đặt tay hắn vào tay cô.
Thời Sênh hơi dùng sức kéo Cảnh Chỉ lên, phía dưới là một đàn chuột đông lúc nhúc, có mấy con còn rất lớn, dẫn đầu đàn chuột hướng về phía bầu trời rít lên không ngừng.
Sau đó bọn chúng lập tức xuất hiện ở nóc nhà, một tầng lại một tầng, thanh âm đó làm người ta nghe tới mức da đầu phải run lên.
Thời Sênh ôm Cảnh Chỉ cọ cọ, “Hù chết bản tiểu thư rồi, muốn được ôm hôn an ủi.”
Cảnh Chỉ bất đắc dĩ hôn lên má cô một chút, sao lại có cô gái không biết rụt rè là gì thế này chứ?
Thời Sênh điều khiển thiết kiếm đi tới một con đường khác cách xa ngã tư. Bọn họ vừa xuống, mấy xác sống cũng từ ngõ nhỏ gần đó nhảy ra, nhìn thấy người thì lập tức chạy tới.
Thời Sênh vung thiết kiếm, chém xác sống như chém rau dưa củ cải.
Cảnh Chỉ: “…” Rụt rè là thứ không liên quan gì tới cô.
Bình thường Thời Sênh luôn chém đầu xác sống, nhưng hiện tại đã có một hiện tượng quỷ dị xảy ra, những xác sống bị cô chém dù không có đầu nhưng vẫn có thể đứng lên, hơn nữa còn có thể tìm thấy phương hướng của kẻ thù một cách nhanh chóng.
Cảm giác kỳ quái ở cái thôn kia lại tới nữa.
Thời Sênh rút về bên cạnh Cảnh Chỉ, ánh mắt đảo qua mấy căn nhà gần đó, không phát hiện ra cái gì.
“Đi.” Thời Sênh kéo Cảnh Chỉ chạy ngược về sau.
Cảnh Chỉ cũng có cảm giác lông tóc dựng đứng đó, như là có một thứ gì đó đang nhìn bọn hắn chằm chằm từ một nơi bí mật, với thái độ rất không có hảo ý.
Thỉnh thoảng lại có xác sống vọt ra, Thời Sênh đánh thẳng về phía trước, rất nhanh liền trở về nơi bọn họ hẹn nhau tập kết.
Thời Sênh lấy ra đạn tín hiệu mà Hạ Thư đưa cho cô trước khi tách ra.
Đạn tín hiệu bắn tung lên, Thời Sênh đưa Cảnh Chỉ bay lên mái nhà bên cạnh.
Đứng ở nơi cao, tầm mắt có thể thấy được rất xa.
Trên ngã tư đường lúc nãy, đám xác sống bị chém bay đầu hiện tại đang di chuyển như ruồi bọ mất đầu.
Nhìn rất quỷ dị.