Hàn Dự theo một đội ngũ quay về, đội ngũ kia ra ngoài thu thập vật tư, trên đường về thì gặp nhóm người Hàn Dự.
Vậy mới có thể thuận tiện trở lại, còn nếu để bọn Hàn Dự tự đi thì không biết chừng nào mới về tới đây.
Ở huyện Bình, sau khi bọn Thời Sênh đi rồi, Hàn Dự liền cảm thấy không thích hợp, vội vàng cho người thu thập vật tư rồi rời đi.
Nhưng bọn họ vẫn gặp một xác sống cấp ba.
Đúng thế, là xác sống cấp ba, cuối cùng chỉ còn hơn hai mươi người thoát được.
Người của quân đội lập tức mở đường, ngoại trừ những người thường, được đi vào theo Hàn Dự cũng chỉ có sáu người, Mộc Hâm và đứa bé đi theo cô ta là những người đầu tiên.
Hàn Dự ôm một người phụ nữ nhanh chóng đi về phía bàn đăng ký.
“Mau gọi bác sĩ tới.” Có người hét lên.
“Kiểm tra cho nhóm của đội trưởng Hàn trước đi.”
Liên tục có vài người kêu lên, nơi đăng ký trở nên rối loạn, một đám người xúm lại, đẩy Thời Sênh và Cảnh Chỉ sang một bên, bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì đám người Hàn Dự đã đi vào.
Không biết là Mộc Hâm có nhìn thấy Cảnh Chỉ không hay là do cô ta đang không có tâm tình tốt nên chỉ nhanh chóng theo Hàn Dự tiến vào, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Đây mới là tới nhanh, đi cũng nhanh.
Nhân viên đăng ký lại tiếp tục làm công tác đăng ký.
“Dị năng?”
“Hệ băng.” Giọng nói của Cảnh Chỉ rất lãnh đạm.
Kiểm tra đo lường cho thấy dị năng của Cảnh Chỉ là cấp cao nhất.
Dị năng cấp ba của Cảnh Chỉ khiến cho nhân viên đăng ký nhìn hắn rất chăm chú, người thanh niên này không những đẹp trai mà tên còn rất quen tai nữa.
“Tên?”
“Cảnh Hề.”
“Dị năng?”
“Hệ mộc.”
“…”
Chờ đám người Thời Sênh tiến vào rồi, nhân viên đăng ký vẫn còn nhắc tới hai cái tên Cảnh Chỉ, Cảnh Hề.
Một hồi lâu sắc mặt chợt biến, vội mở ngăn kéo lấy ra mấy tờ công văn, ở trong đám văn kiện đó tìm được hồ sơ của Cảnh Chỉ, trên đó còn có ảnh chụp, đúng là người thanh niên vừa rồi.
“Cảnh Chỉ… Trời ạ…” Nhân viên đăng ký vội vàng thu thập lại mọi thứ, bảo người làm thay mình rồi vội vã rời đi.
…
Người thân của dị năng giả không cần cách ly nên thời gian kiểm tra cũng rất nhanh.
Cả nhóm nhanh chóng được thông qua.
Căn cứ Diệu Quang rất lớn, phân chia cũng rất rạch ròi.
Người thường chỉ có thể ở khu vực ngoài cùng, dị năng giả ở khụ vực thứ ba, người của quân đội ở khu vực thứ hai, còn ban lãnh đạo căn cứ ở khu vực trung tâm.
Cảnh Chỉ nhanh chóng thuê được hai căn nhà ở khu vực dành cho dị năng giả.
“Nơi này rất được!” Chúc Phong kiểm tra toàn căn nhà một lần. “Cảnh thiếu, chỉ có ba phòng.”
Một nhà để những người khác ở, căn còn lại có Thời Sênh, Cảnh Chỉ, Diệp An, Diệp Nhiên, Chúc Phong và Hạ Thư ở cùng nhau.
Diệp An không muốn tách ra khỏi Diệp Nhiên nên nó mang theo Diệp Nhiên ở trong phòng nhỏ nhất.
Thời Sênh tất nhiên ở cùng với Cảnh Chỉ, dù Cảnh Chỉ có chút quẫn bách nhưng cũng không phản đối.
Cuối cùng chỉ còn lại Chúc Phong và Hạ Thư.
Hạ Thư không có ý kiến gì nhưng Chúc Phong lại như mèo bị giẫm phải đuôi, xù lông lên, “Tôi không ở cùng cậu ta, tôi sang căn nhà bên cạnh xem.”
Chúc Phong nói xong liền chạy.
Thời Sênh nhìn Hạ Thư: “Hai người các anh làm sao thế?”
Hạ Thư nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không biết, sau đó xoay người đi về phòng mình.
Chúc Phong nhanh chóng mang theo vẻ mặt uể oải quay về, nhà bên cạnh có sáu người nhưng chỉ có hai gian phòng, ngay cả sô pha cũng không có.
“Cảnh thiếu… Sao cậu không thuê thêm một nhà nữa, chúng ta cũng không thiếu tinh hạch mà?” Chúc Phong nhìn Cảnh Chỉ oán giận hỏi.
“Chỉ có hai nhà này là ở cạnh nhau, những căn khác quá xa, không tiện.” Lý do của Cảnh Chỉ khiến Chúc Phong không thể phản bác được.
Hắn mang tâm tình như đi lên đoạn đầu đài trở về phòng của Hạ Thư.
Chờ mọi người thu thập xong, Cảnh Chỉ gọi mọi người tới ăn cơm, thuận tiện họp nhóm.
Họp xong thì lại ai về phòng nấy.
Cảnh Chỉ gọi vú em tới phòng tắm xả nước sạch cho Thời Sênh tắm rửa, vú em họ Chúc cực kỳ buồn bực, dị năng hệ thủy của hắn chỉ dùng để cung cấp nước tắm sao?
Chúc Phong nghĩ mình cũng muốn tắm nên lại tạo nhiều hơn một chút.
Kết quả, chờ bọn Thời Sênh tắm xong, nước hắn tạo không còn thừa một giọt nào!
“Tiểu Diệp Tử!” Chúc Phong túm lấy Diệp An, “Ai là người tắm cuối cùng?”
Đầu Diệp An vẫn ướt sũng, nhưng nó đã ngồi ở phòng khách khá lâu rồi, hiển nhiên nó không phải người tắm cuối cùng.
Diệp An vô tội chỉ về một căn phòng. “Anh Hạ Thư!”
“Hạ Thư!”
Chúc Phong phi vào phòng với khí thế rào rạt, nhưng chỉ hai giây sau liền lập tức vọt vào phòng tắm như một trận gió xoáy.
Diệp An: “…” Thế giới của người lớn thật khó hiểu.
…
Mạt thế thì có cái gì?
Không có máy tính, không có di động, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, vì lo lắng đề phòng mà không được ngủ ngon, cơ bản chẳng có gì để chơi cả.
Thời Sênh lăn lộn trên giường một cách nhàm chán, Cảnh Chỉ ngồi ở bên cạnh, không biết đang nhìn cái gì.
Thật nhàm chán!
Muốn ngủ với Cảnh Chỉ.
Muốn ngủ!
Muốn ngủ!
Chán quá!
Muốn ngủ!
“Cảnh Chỉ.” Thời Sênh chống tay ngồi dậy, mặt nghiêm trang, “Chúng ta xâm nhập giao lưu một chút đi.”
“Xâm nhập giao lưu cái gì?” Cảnh Chỉ quay đầu, kỳ quái hỏi.
“…” Đồ não phẳng này. “Xâm nhập giao lưu tình cảm chứ còn gì nữa!”
“Tình cảm là phải thuận theo tự nhiên, sao có thể xâm nhập giao lưu được?” Cảnh Chỉ lắc đầu cười. “Có phải em thấy nhàm chán quá rồi đúng không? Có muốn ra ngoài đi dạo chút không? Nghe nói ở căn cứ có chợ đêm, có muốn đi chơi không?”
Thời Sênh: “…” Ông đây là nói làm tình, Cảnh Chỉ có hiểu ý của ông đây không thế hả?
Cảnh Chỉ thấy Thời Sênh xụ mặt không thèm nói gì thì mắt hơi mê man, một hồi lâu sau hắn mới phản ứng lại, sắc mặt đỏ lên, “Hề Hề…”
Con bé này cả ngày chỉ biết suy nghĩ linh tinh.
“Có tới không?” Thời Sênh hất đầu nhìn hắn.
Ánh mắt Cảnh Chỉ dừng ở ngực cô và quần đùi, không khí đột nhiên trở nên ái muội.
Thời Sênh nhảy xuống giường, khóa trái cửa lại, không hề rụt rè mà nhảy lên người anh.
Giờ mà Cảnh Chỉ còn từ chối nữa thì chắc chắn hắn không phải đàn ông.
Thời Sênh phát hiện Phượng Từ ở trên giường có một thói xấu, đó là hắn thích cắn cô, đặc biệt là cắn vào cổ, nhưng không cắn nặng, chỉ cắn rất nhẹ nhàng.
“Anh cầm tinh con chó à?” Thời Sênh sờ sờ cổ.
Cảnh Chỉ nhìn cô rất vô tội, hắn cũng không biết tại sao mình lại có hành động như thế, hình như là theo bản năng mà làm.
Cảnh Chỉ ôm lấy cô từ đằng sau. “Hề Hề.”
“Ừm?”
“Em có hối hận không?”
“Hối hận cái gì?”
Cảnh Chỉ trầm mặc một lát, “Hối hận khi ở bên anh.”
“Vì sao phải hối hận?” Thời Sênh bĩu môi.
“Không biết, anh rất sợ.” Cảnh Chỉ nắm chặt tay cô, thanh âm của hắn hơi run rẩy, “Hề Hề, anh rất sợ.”
Sự sợ hãi này không biết tới từ đâu, nhưng hiện tại hắn đang có cảm giác này.
Sợ hãi sau này những lời đồn đại sẽ làm cô tổn thương, càng sợ cô sẽ rời khỏi hắn.
Đáy lòng Thời Sênh đột nhiên cảm thấy đau đớn, đau đớn chỉ trong giây lát, rất nhỏ nhưng cũng rất chân thật.
Cô hoảng hốt, bao lâu rồi cô đã không có loại cảm giác này?
Thật lâu, lâu tới mức cô sắp quên mất rồi.
“Hề Hề.”
Thanh âm lo lắng của Cảnh Chỉ kéo Thời Sênh ra khỏi suy nghĩ riêng, cô xoay người hôn hắn, thanh âm nỉ non từ trong miệng cô tràn ra, “Em ở đây, vẫn luôn ở đây.”