Hàn Hiểu không quen người đàn ông đó, lúc đó vị trí cô chờ cách đám người đó một khoảng khá xa cho nên cũng không nghe thấy những người khác bàn tán những gì, chỉ nhìn thấy đám người đó khá kích động.
Ánh mắt Thời Sênh lóe lên một tia cổ quái.
Kể từ sau buổi bản đấu giá, một loạt những sự việc kỳ lạ liên tiếp xảy ra.
Gã đàn ông mặc vest, quà gặp mặt, tặng hoa, lại còn cả ông chú kỳ cục đó nữa, đến bây giờ bản thân lại được thả ra một cách kỳ lạ.
Đón gã đàn ông mặc vest là xe của Lý Công, thế nhưng Lý Công lại không phải một người ăn chơi trác táng, cho nên nhất định không phải hắn tặng hoa cho mình…
Vậy thì chiếc xe này chắc chắn là dùng cho thiếu gia mà gã đàn ông mặc vest nói đến.
“Đi điều tra tổng công ty của công ty Lý Công là công ty nào.” Thời Sênh dặn dò Hàn Hiểu.
“Hả?” Hàn Hiểu ngờ nghệch, “Công ty của tổng giám đốc Lý…” Cô vẫn còn chút ấn tượng với người tên Lý Công này, hình như hắn tự mở công ty, không có tổng công ty nào cả mà!
Vậy mà Thời Sênh lại không hề có ý muốn nghe Hàn Hiểu nói mà cúi đầu tiếp tục động não.
Hiện giờ, điều mà cô chưa nghĩ ra đó là tại sao cô có thể ra ngoài? Có liên quan gì đến gã đẹp trai trong lời kể của Hàn Hiểu? Nếu như có liên quan thì hắn ta có phải là tên thiếu gia mà gã đàn ông mặc vest nhắc đến? Nếu đúng… vậy cái tên thiểu năng này có mục đích gì?
Phức tạp quá đi mất!
Nghĩ không ra!
Binh tới tướng ngăn, nước dâng xây bờ, người đến thì chém, thiểu năng phải bị tiêu diệt!
Ừm!
Cứ làm như vậy đi!
…
Về đến biệt thự, nhìn đống lộn xộn trong nhà, Thời Sênh cảm thấy đau lòng.
Mẹ nó chứ, số tiền mà đám cảnh sát thiểu năng đó bồi thường còn không đủ cho cô mua một cái sofa.
“Ding dong...”
Thời Sênh và Hàn Hiểu đồng thời nhìn về phía cửa, cô vừa mới về đến nhà đã có người tìm đến rồi sao?
Hàn Hiểu giẫm lên đống mảnh vụn thủy tinh trên nền đất đi đến phía cửa, nhìn vào người đang hiện lên trong màn hình giám sát, bên ngoài là một người ăn mặc như nhân viên sửa chữa.
“Tìm ai?”
“Cho hỏi cô Liễu Sênh Ca sống ở đây phải không?” Người ngoài cửa trả lời rất nhanh.
Hàn Hiểu cau mày, “Phải, anh là ai?”
“Chúng tôi là công ty lắp đặt và sửa chữa An Cư, những vật dụng trong nhà mà Liễu tiểu thư đặt đã đến rồi, phiền cô có thể nói với bảo vệ một câu để chúng tôi dễ dàng mang đồ vào.”
“Liễu tổng, chị đặt vật dụng trong nhà từ lúc nào vậy?” Hàn Hiểu dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Thời Sênh.
Ở cục cảnh sát mà Liễu tổng vẫn còn tâm trí đi đặt vật dụng trong nhà à…
“Chị đâu có đặt!” Thời Sênh vô tội lắc đầu.
“Không đặt? Giao nhầm à? Nhưng mà bọn họ nói chính là tên chị mà.” Hàn Hiểu lại xác nhận với người bên ngoài một lần nữa, “Không nhầm mà!”
Thời Sênh: “…”
Có gã thiểu năng ham muốn sắc đẹp của bản cô nương, đáng sợ quá!!!
Kết quả là mấy người đó bị đuổi đi, không lập công không nhận hối lộ, điều quan trọng nhất là bản cô nương không thiếu tiền, những đồ đạc nguồn gốc không rõ ràng không thể lấy.
Tin tức Lương Tình bị giết cuối cùng cũng bị rò rỉ ra ngoài.
Sơn Thủy Thế Kỷ vừa xảy ra hỏa hoạn đã có phóng viên chú ý đến, sau đó lại có cảnh sát ra ra vào vào, nghiêm cấm phóng viên ra vào.
Lương Tình là nhân vật của công chúng, những người quan tâm cô ta không hề ít, bị ai đó điều tra ra gì đó cũng không hề khó.
Phải tin tưởng một câu, đó là lực lượng của quần chúng không thể xem thường.
Sự việc của Lương Tình vừa phát ra ngoài, không biết tại sao sự chú ý của mọi người lại tập trung vào chiếc vòng tay Lucky.
Chiếc vòng này là chiếc vòng được làm từ cùng một nguyên liệu với trái tim thiên sứ, thực sự có thể mang may mắn đến cho người sở hữu nó không?
Còn Thời Sênh là một người trong diện tình nghi cũng bị người ta đào bới ra. Một số fan hâm mộ quá khích còn chạy đến tận bên ngoài Bách Niên Cư chửi bới, cứ tụm thành từng đám từng đám.
May mà đám người này không vào được Bách Niên Cư, thế nhưng bị chủ nhà trong khu khiếu nại, vậy thì nhất định sẽ không thể thoát nổi.
Bên ngoài cửa Bách Niên Cư, một đám người mặc quần áo đen, bê di ảnh của Lương Tình, giơ biểu ngữ đòi kẻ giết người phải đền mạng, trả lại công đạo.
Một chiếc xe chạy qua đám người kích động đó, đi vào Bách Niên Cư rồi dừng xe.
Chiếc xe lặng lẽ dừng lại, từ phía xa có người vội vã chạy đến, tiếng bước chân trong tầng hầm loạn xạ và đột ngột, vài người cung kính đứng bên ngoài xe, “Thiếu gia.”
Cửa xe được một người mở ra, người bước ra lại là gã đàn ông mặc vest.
Trong xe vẫn còn một người đang ngồi, thế nhưng hắn không có ý xuống xe. Ánh đèn dưới tầng hầm nghiêng vào bên trong xe, chiếu vào một nửa người hắn. Bàn tay trắng muốt từ từ giơ lên, đưa ra ngoài móc móc ngón tay.
Người đàn ông mặc vest lách người ra, ý bảo người đàn ông dẫn đầu bên ngoài đi vào.
Hắn thấp thỏm lo lắng bước lên xe, người đàn ông mặc vest đóng cửa xe lại.
Chiếc xe lắc lư nhẹ mấy cái rồi lại trở về vẻ im lặng.
Tầng hầm vắng vẻ không một tiếng động, những người đứng bên ngoài lần lượt lùi về sau, sắc mặt kinh hãi.
Cửa xe mở ra, người đàn ông hoảng loạn sợ hãi bò ra, giọng nói run rẩy, “Thiếu gia, tôi lập tức đi làm.”
Hắn dẫn theo người định rời đi thì người trong xe đột nhiên lên tiếng, “Chờ một chút.”
“Thiếu gia còn gì cần dặn dò ạ?” Người đàn ông lập tức cung kính cúi người, hận một nỗi không thể quỳ xuống.
“Đưa cái này đến cho cô ấy.” Bàn thay trắng muốt thò ra ngoài xe, đưa một chiếc hộp ra ngoài.
Người đàn ông tay run lẩy bẩy nhận lấy, “Vâng.”
Người đàn ông mặc vest nhìn mấy người đó rời khỏi, khuôn mặt không lộ biểu cảm khẽ thoáng qua một nét đồng cảm, với tính cách của cô Liễu, bọn họ có thể gửi được đồ đến mới là lạ.
Thiếu gia không biết chỗ nào có vấn đề mà lại đi thích cái cô thần kinh đó…
Lẽ nào người thần kinh nhìn người thần kinh sẽ thuận mắt hơn à?
Người đàn ông mặc vest bỗng nhiên cảm thấy thiếu gia đang nhìn mình. Hắn vừa nhìn sang thì thiếu gia bất ngờ đưa tay kéo cửa xe lên, chiếc xe vút ra ngoài nhanh như chớp mắt...
Người đàn ông mặc vest: “…”
Thiếu gia, cho dù anh có bỏ lại tôi cũng không thể thay đổi sự thật anh là một gã thần kinh đâu!!!
Có bệnh phải uống thuốc, tôi cảm thấy anh vẫn có thể cứu được.
…
Đám fan hâm mộ tập trung bên ngoài Bách Niên Cư lập tức bị người đến xử lý sạch sẽ. Ai muốn đến đây gây chuyện thì hãy đợi luật sư gửi công văn đến tận cửa đi!
Đám người này không thể đến Bách Niên Cư cắm điểm, chỉ có thể nhục mạ, mắng nhiếc Thời Sênh trên mạng.
Cái gì mà được người khác bao nuôi, làm bồ nhí, không có liêm sỉ…
Dù sao lời nào khó nghe nhất, bọn họ đều nói hết.
Hàn Hiểu tức giận thì tức giận nhưng cũng không có cách nào, Liễu tổng nhà mình không để ý mà!
Hàn Hiểu cứ lúc lúc lại sờ lên lá bùa trước ngực mình, vẫn cứ luôn cảm thấy bên cạnh Liễu tổng rất âm u…
Người đàn ông xử lý xong việc này mới đi tặng quà, kết quả tự nhiên giống người khác, đừng nói là tặng được, đến mặt còn không nhìn được.
Việc thiếu gia dặn dò, hắn nhất định phải làm tốt.
Vì vậy người đàn ông bắt đầu quyết tâm đi lanh quanh trước biệt thự của Thời Sênh, tính toán tặng quà vào trong, thế nhưng người đàn ông đó quá ngây thơ.
Từ trước đến giờ chưa gặp phải trường hợp tặng quà nào khó như vậy.
Dù thế nào thì cô cũng nên gặp một lần chứ!
Cô chưa gặp đã từ chối, như thế rất bất lịch sự đó có biết không?
Cuối cùng quà cũng không tặng được. Lúc người đàn ông đó mang quà trở về, bị tẩn một trận mặt mũi bầm giập sưng vù.
Cái bộ dạng đáng thương đó khiến người khác nhìn vào cũng thấy thổn thức.
Nhất định đừng chọc vào thiếu gia.
Quá đáng sợ!