Boss Là Nữ Phụ

Lần đầu tiên gặp lại Diệp Phong là vào nửa tháng sau, tâm trạng của Thời Sênh dâng trào, liền dẫn theo Hàn Hiểu đi ăn lẩu. Kết quả vừa vào tới quán lẩu liền nhìn thấy Diệp Phong và Tiêu Linh Lung tư thế mờ ám đang ngồi cạnh nhau. Hai người một câu anh một câu em, ngồi ăn lẩu còn ăn theo phong cách đồ tây cao cấp nữa.

Diệp Phong cũng là một nghi phạm khác trong vụ án của Lương Tình, không biết là đã dùng thủ thuật gì lấp liếm mà không có mấy tin tức bị truyền ra ngoài. Dĩ nhiên, Thời Sênh cảm thấy là vì bản thân quá khoa trương, thu hút hàng ngàn vạn bạn bè trên mạng xã hội, điều này mới khiến Diệp Phong không mấy bị chú ý. “Lương Tình mới mất chưa lâu mà hắn đã có tâm trạng ôm ấp người phụ nữ khác rồi.” Hàn Hiểu vốn rất ghét Diệp Phong nói với vẻ mặt hết sức khinh bỉ, “Liễu tổng, ban đầu chị không thèm tên trai bao đó là rất chính xác.”

“Trên thế gian này có một loại người gọi là nếu không tiếp xúc thân mật với phụ nữ thì sẽ chết.” Thời Sênh trả lời Hàn Hiểu một cách rất nghiêm túc

Hàn Hiểu: “…” Liễu tổng lại bắt đầu nói linh tinh rồi.

Thời Sênh tìm một góc để ngồi.

“Xin hỏi hai vị muốn cay nhẹ hay loại rất cay?” Phục vụ hỏi rất tận tình.

Thời Sênh xắn tay áo lên khẩu khí rất hào hùng, “Đã ăn lẩu thì dĩ nhiên phải ăn thật cay rồi!”

Lâu lắm rồi không ăn lẩu rồi, bị nhớ mùi vị này.

Thời Sênh có thể ăn cay nhưng mà Hàn Hiểu thì không. Hàn Hiểu vừa ăn một miếng đã bị cay tới không chịu được rồi. Nhìn Thời Sênh ăn hứng khởi như vậy, cô ấy cũng không nỡ nói ra, chỉ có thể nhịn cay, cẩn thận ăn vài miếng, mồ hôi lấm tấm trên trán đều là do ăn cay mà ra.

“Tôi vào nhà vệ sinh một lát, đừng có ăn thịt của tôi đó!” Thời Sênh đột nhiên đứng dậy.

Hàn Hiểu khẽ gật đầu, lẩu cay như vậy nhưng Liễu tổng ăn mà không hề thay đổi sắc mặt, bái phục.

Thời Sênh rời khỏi, Hàn Hiểu dĩ nhiên không ăn nữa, chuẩn bị chờ tổng tài của mình trở lại, giả vờ như bản thân đang ăn. Nhưng mà Thời Sênh còn chưa quay lại thì phục vụ đã qua, còn bê thêm một nồi lẩu nhỏ nguyên liệu bên trong là canh thanh đạm. Phục vụ trực tiếp để nó bên cạnh Hàn Hiểu, mỉm cười và rời đi.


Hàn Hiểu: “…” Xong rồi xong rồi, cảm giác bản thân đã bị tổng giám đốc làm cho đổ rầm rầm rồi.

Liễu tổng tâm lý quá đi thôi!



Thời Sênh đi từ nhà vệ sinh đi ra. Có thể sàn nhà vừa được lau dọn sạch sẽ nên có chút trơn nên Thời Sênh bị trượt chân, cả người đột nhiên đổ về phía trước. Vừa hay phía trước có một người đang đi tới. Mắt thấy hai người đã sắp đụng vào nhau, Thời Sênh đột nhiên chống được vào tường bên cạnh, lộn nhào một cách đẹp mắt rồi đặt chân xuống chỗ sạch sẽ bên cạnh. Mộ Bạch đang chuẩn bị đưa tay ra đỡ người: “…”

Đây là anh hùng cứu mỹ nhân sao?

Cô gái này đâu có đi theo kịch bản đâu!

Hắn như chưa hề có chuyện gì xảy ra thu tay trở lại, hơi gật đầu, “Cô Liễu, trùng hợp quá.”

Tuy người đối diện căn bản không đếm xỉa tới hắn nhưng hắn là một tri thức, không thể để mất mặt được.

Thời Sênh xoa xoa ngực, dọa ông đây gần chết. Đột nhiên nghe được một âm thanh hết sức quen thuộc, Thời Sênh ngẩng đầu, nhìn rõ khuôn mặt Mộ Bạch, lập tức quay người đi thẳng, tốc độ cực nhanh.

Mẹ nó, gặp phải biến thái rồi!

Mộ Bạch: “…” Tướng hắn trông rất dọa người sao?

Hắn nhìn theo bóng của Thời Sênh, dường như đang suy tư gì đó, một lúc sau mới thu lại ánh mắt, nhìn xuống đất, vài giây sau mới đi vào nhà vệ sinh nam.


Thời Sênh trở về chỗ ngồi, nhìn thấy Hàn Hiểu đã ăn no, ngồi xuống tiếp tục công việc.

“Liễu tổng, cảm ơn” Khuôn mặt bừng đỏ lên vì cay của Hàn Hiểu vẫn còn, lúc này nói những điều đó, nghe có vẻ giống với tình huống xấu hổ.

“Lần sau không thích có thể nói thẳng với chị mà. Chị cũng không phải là biến thái, bắt em phải ăn giống chị.” Thời Sênh vừa nhét miếng thịt vừa nói linh tinh.

“Khụ khụ…” Hàn Hiểu bị sặc một lúc. Liễu tổng, chị cứ tiếp tục như vậy, em sẽ bị bẻ cong mất.

Ăn xong lẩu, Thời Sênh kêu phục vụ thanh toán thì được phục vụ cho biết là đã thanh toán rồi.

Thời Sênh: “…”

Không chỉ có biến thái không biết ở đâu ra tặng cô đồ còn có cả biến thái giúp cô trả tiền, đây là muốn tìm việc đó!

Chém đứa nào trước thì tốt đây?

“Anh Phong à, ba em nói muốn anh tới nhà em chơi một chuyến. Anh cùng em về nhà được không vậy?”

Giọng nói ngọt như đường của Tiêu Linh Lung vang lên, nếu như không phải ngày trước cô ta đối đầu với Thời Sênh thì thật ra Thời Sênh vẫn rất quý mến Tiêu Linh Lung.

Ngây thơ, đáng yêu, thuần khiết, giọng nói ngọt ngào, dễ nghe, chân dài miên man, biết làm nũng, đây đúng là kiểu em gái mà cô thích, tiếc là…


Em gái này không thích cô, vậy thì ngại ngùng rồi!

“Hôm nay anh có việc rồi, ngày mai anh sẽ qua đó, em cứ về trước đi.”

“Dạ?” Tiêu Linh Lung dạ một tiếng đầy thất vọng, nhưng cũng không nài nỉ, “Vậy cũng được, ngày mai em sẽ gọi điện cho anh Phong nhé.”

Thời Sênh đứng ở chỗ thanh toán. Ở rất nhiều nơi, quầy thanh toán sẽ ở gần cửa lớn, vậy nên Diệp Phong và Tiêu Linh Lung đi ra, cũng không ngạc nhiên gì khi họ bắt gặp Thời Sênh.

Điều đáng cười là Diệp Phong vẫn chưa kịp nói gì với Thời Sênh thì phía cửa ra vào đột nhiên xuất hiện một đám người, chặn Diệp Phong và Tiêu Linh Lung và bắt đầu châm chọc.

“Đây không phải là đại thiếu gia Diệp Phong của chúng ta sao? Lần này dẫn theo cô bé nhà nào tới đây uống rượu thế? Sao lại dẫn con gái nhà người ta tới những nơi như thế này?” Tên cầm đầu cũng trẻ tầm tuổi của Diệp Phong. Lần trước Diệp Phong mua lắc tay Lucky, giờ nghèo tới không thể nghèo hơn, còn nợ hệ thống không ít điểm, có chỗ nào giàu có đâu.

“Cô em này xinh đẹp đó nha, lần trước cái người đó là ai nhỉ…”

“Lương Tình, chính là cô minh tinh đã chết rồi đó.” Thằng em bên cạnh nhắc.

“Phải rồi phải rồi, chính là cô gái đó, chậc chậc, thân hình đó, nhan sắc đó, thật sự là quá đáng tiếc… Diệp Phong anh thật có số hưởng đó.”

Diệp Phong đột nhiên giống như thần kinh bị chập mạch vậy, một cước đánh ngã gã thanh niên đó. Gã đó không hề phòng bị, bị đánh lùi về phía sau mấy bước. Hắn ôm mặt bị đánh cho sưng húp, nghiến răng nghiến lợi hô một tiếng, “Đánh cho tao!”

Thời Sênh và Hàn Hiểu vốn dĩ đứng rất gần, một đám người đột nhiên tới gây sự đánh nhau, rất dễ sẽ bị đánh nhầm. Thời Sênh dẫn theo Hàn Hiểu di chuyển ra ngoài. Ra khỏi cửa tiệm, cô mới bình tĩnh trở lại, rút điện thoại ra và gọi 110.

Có chuyện tìm ngay cảnh sát, cảnh sát sẽ vào sinh ra tử hết lòng hết dạ phục vụ không chút do dự!

Bởi vì Thời Sênh nói bừa là có người giết người trước mặt người khác, vậy nên họ cử người tới rất nhanh. Vừa hay có một cậu cảnh sát từng bị Thời Sênh tàn phá cũng có mặt ở đây, nhìn thấy cô gái thần kinh đứng ở bên ngoài kia thì hai chân đã nhũn ra.


Tổn thọ rồi, đồ thần kinh không ở trong bệnh viện chữa trị còn chạy tới đây gây chuyện nữa.

“Các anh tới nhanh thật đó.” Thời Sênh với tư cách là người báo án, thoải mái tự tin đi về phía anh cảnh sát đó.

Viên cảnh sát khó khăn nuốt miếng nước bọt, nước mắt lưng tròng, “Cô báo cảnh sát là có kẻ giết người, chúng tôi có thể không tới nhanh sao?”

Có bệnh thì phải uống thuốc, đừng tạo phiền phức hại bọn họ.



Báo tin giả cho cảnh sát sẽ bị bắt đó, tôi nói cho cô biết, cứ cho là cô bị bệnh đi chăng nữa cũng sẽ bị nhốt lại!

“A!”

Quán về cơ bản đã được kiểm soát, trong đám người đó phát ra một tiếng kêu chói tai.

Thời Sênh và cảnh sát đồng thời nhìn vào bên trong.



Tiêu Linh Lung chết rồi. Cô ta chết trong nhà vệ sinh của quán lẩu.

Vốn dĩ đánh nhau, xung đột không xem là lớn lắm, người ăn trong quán cũng không mấy ai để ý. Có người vào nhà vệ sinh mới phát hiện Tiêu Linh Lung nằm dưới đất. Lúc này bên ngoài mới nghe thấy tiếng hét thất thanh như vậy, tiếp đến làm cho cả quán đều lâm vào khủng hoảng.

Viên cảnh sát nhìn Thời Sênh, ánh mắt sáng quắc.

Thời Sênh: “…” Nhìn cái gì mà nhìn, đâu phải là chuyện bà đây làm đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận