Nghe thấy Thời Sênh nói thích, Phượng Từ lập tức dập tắt lửa, “Đây là Xiêm Huỳnh Hoa, rất hiếm thấy.”
Xiêm Huỳnh Hoa…
Chưa từng nghe qua.
Thứ có thể khiến Phượng Từ nói hiếm thấy, vậy khẳng định là rất hiếm thấy, nhưng cũng chỉ là hơi đẹp chút, có tác dụng gì chứ?
Xiêm Huỳnh Hoa không phải không có tác dụng, chỉ là tác dụng đó đối với Thời Sênh mà nói đã không còn lớn nữa. Nếu là đệ tử còn chưa trúc cơ, có thể trúc cơ ở đây thì trăm phần trăm có thể thành công, chả trách Đồng Sơn Phái liệt nơi này vào cấm địa.
Ngắm xong hoa, hai người theo đường cũ quay trở về, khoác ánh trăng màu trắng bạc, bóng hình hai người thỉnh thoảng chồng lên nhau, Thời Sênh có chút ngẩn ngơ.
Trong ấn tượng của cô ấy, hình như không có ai từng cùng cô thế này.
Sắc mặt Thời Sênh thoáng lạnh, chớp mắt lại khôi phục lại bộ dạng lãnh đạm, không chút để ý đó, ánh mắt đảo đi đảo lại trên bóng người phía trước, rơi xuống nơi xa hơn, bóng tối che phủ tình cảm trong đáy mắt cô.
Khi lên núi, Thời Sênh đột nhiên kéo Phượng Từ nấp vào sau một bụi cây, ngay lúc cô ấn Phượng Từ ngồi xuống, một cái bóng đen xì xì từ chỗ không xa bay qua.
Ánh trăng hôm nay rất sáng, Thời Sênh nhìn rõ bóng người đó là ai.
Diệp Thanh Thu!
Đêm tối khuya khoắt, nàng ta lại ở đây làm gì? Lẽ nào cũng là chạy ra ngoài hẹn hò?
Kì quái, sao tự nhiên cô lại dùng từ “cũng” nhỉ?
Nhưng lúc thế này, đương nhiên là phải đi theo để xem rồi! Thuận tiện phá hỏng vài chuyện tốt của người ta thì tốt!
Tính cảnh giác của Diệp Thanh Thu rất cao nên Thời Sênh không dám đến quá gần.Phượng Từ mơ màng nhìn một lát liền ngộ ra Thời Sênh đang làm gì, hắn liền lập một kết giới trên người cô và mình, kéo cô nghênh ngang đi theo sau.
Haizz, sao lại quên mất đại boss phản diện này rồi!
Đối với kết giới của Phượng Từ, Thời Sênh vẫn rất có lòng tin, không thì cô cũng không thể mang Quy Thiên Kiếm đi mà không chút tổn hại gì dưới sự bảo vệ của nhiều người như thế chứ.
Nơi Diệp Thanh Thu tới lại là cấm địa họ vừa rời khỏi, nhìn bộ dạng như ngựa chạy đường quen đó của cô ta hoàn toàn không giống lần đầu tiên tới đây.
Thời Sênh đi theo cô ta tới một cái hang.
“Thả ta ra… xin ngươi thả ta ra…” Tiếng cầu xin truyền ra từ trong hang.
Thời Sênh nhíu mày kì lạ, mò tới cửa động nhìn vào bên trong, bên trong ánh sáng đầy đủ, hang này không lớn lắm, một thiếu nữ bị trói ngoặt cánh tay ra sau lưng bị vứt ở giữa, lúc này đang xoay người, dùng một tư thế quái dị cầu xin, còn Diệp Thanh Thu thì đứng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn thiếu nữ.
“Muốn trách thì trách ngươi bị hắn chọn trúng rồi.” Tiếng của Diệp Thanh Thu lộ ra sự căm ghét, “Ngươi nhanh lên một chút.”
Câu nói phía sau này rõ ràng không phải nói với thiếu nữ trên mặt đất, nhưng trong sơn động ngoài tiếng cầu xin sợ hãi của thiếu nữ cũng không có tiếng của ai khác, không hề có ai khác.
Nhưng thiếu nữ đó lại đột nhiên xảy ra thay đổi, tiếng cầu xin của nàng ta càng ngày càng yếu, bắt đầu thở dốc, sắc mặt đỏ hồng, giống như…
Trước mắt Thời Sênh đột nhiên tối sầm lại, mắt bị một bàn tay hơi lạnh che lại, thanh âm ẩn chứa sát khí vang lên bên tai cô, “Bẩn.”
Thời Sênh: “…” Bẩn cái đầu ngươi!
Hít thở sâu mấy cái, Thời Sênh mới nhịn được không động thủ với Phượng Từ, đưa tay muốn kéo tay của Phượng Từ xuống. Phượng Từ bất mãn vì hành vi này của Thời Sênh, cảnh tượng này, sao hắn có thể cho nàng xem.
Hắn không dám dùng lực quá mạnh, nhưng lại không muốn Thời Sênh nhìn cảnh tượng bên trong, thấy Thời Sênh sắp gỡ tay mình ra, hắn bèn ấn vai Thời Sênh, ôm cô vào trong lòng, thuận thế ấn đầu cô ấy úp lên ngực mình.
Thật ra, Phượng Từ ra rất ít đụng chạm vào Thời Sênh, cũng chỉ lúc nào hắn cảm thấy bất an mới nắm tay cô không buông, nhiều lắm là giống như trước đây, hắn chỉ ôm ngang lưng cô, kiểu ôm nhau thân mật mặt đối mặt giống như thế này trước nay chưa từng có.
Thứ nhất là Thời Sênh không cho phép, thứ hai là hắn sợ mình sẽ vô ý làm cô bị thương cô.
Trong khoảnh khắc đó, Phượng Từ hình như nghe được tiếng đập thình thịch của trái tim mình, thân hình mềm mại đó bị hắn ôm chặt trong lòng, mặt dán vào ngực hắn, nhiệt độ cơ thể cô thấm qua lớp vải áo truyền đến hắn không phải là ấm áp, mà là nóng bỏng.
Đây là…
Người của hắn.
Thời Sênh chỉ cảm thấy Phượng Từ càng ôm càng chặt, hít thở cũng thấy khó khăn, trong đầu bắt đầu thấy thiếu ô xy, cô khó khăn lắm mới từ trong kẽ răng thốt ra được tên hắn, “A Từ…”
Thanh âm nhỏ mảnh như nước suối trong đổ vào tim Phượng Từ, hắn lập tức tỉnh lại, trong đôi mắt đỏ rực đầu tiên là một mảng mơ màng, sau đó vội vàngbuông lỏng tay, lúng túng nhìn Thời Sênh, “Có phải là làm đau nàng rồi không? Đau ở đâu? Nàng đừng giận… sau này ta không động vào nàng nữa.”
Nói tới sau này, thần tình Phượng Từ có chút suy sụp.
Thời Sênh mở lớn miệng thở dốc, không khí tươi mới ào vào phổi, cô mới cảm thấy dễ chịu một chút. Người cô ấy hơi mềm ra nhưng cũng không dám lại gần Phượng Từ, đànhlui về phía sau, dựa vào tảng đá bên ngoài sơn động.
Mẹ kiếp, dọa chết bản cô nương rồi!
Nói phát bệnh là phát bệnh, xấu tốt gì cũng cho cái thông báo chứ?
Phượng Từ thấy động tác đó của Thời Sênh, đáy mắt tuôn ra trận trận lệ khí, nháy mắt lại bị hắn đè xuống, trong ngữ khí mang thêm vài phần van xin, “Nàng đừng sợ ta…”
Bộ dạng vô vọng đó bất cứ ai nhìn thấy cũng có cảm giác không chịu nổi.
Nhưng Thời Sênh vừa đi dạo một vòng biên giới địa ngục, cô chỉ cảm thấy mình không lấy Quy Thiên Kiếm chém hắn một nhát đã là rộng lượng lắm rồi.
Bình tĩnh lại nhịp tim đập loạn, Thời Sênh mới cảm thấy đầu óc tỉnh táo một chút, vừa nãy nếu không phải cô phản kháng Phượng Từ, hắn cũng sẽ không phát bệnh, cho nên đây đều là do cô tự làm tự chịu.
Lật bàn, sao đều là lỗi của bản cô nương đây chứ?
Nhiệm vụ này không có cách nào làm rồi, bản cô nương muốn bãi công!
“Sau này không có sự cho phép của ta, không cho huynh động vào ta.” Thời Sênh nhìn bộ dạng vô vọng lại ngây ngô đó của Phượng Từ, tới lời ác độc bên miệng cũng không nói ra được, chỉ có thể hậm hực đổi lời.
Phượng Từ có chút mơ màng, nghiêm túc nhìn chằm chằm Thời Sênh, một lát lâu sau mới gật đầu, “Không đụng vào nàng, đừng rời xa ta.”
Thời Sênh: “…”
Nói như thể họ có gì đó với nhau không bằng ấy.
Nếu cô không có cách nào lại gần hắn, có lẽ tên này một phút nào đó sẽ thiêu cô ấy thành tro mà mắt cũng không chớp ấy chứ.
Thế giới của Phượng Từ không có đúng sai phải trái, nhưng cũng không hề căn cứ theo tâm trạng của hắn, cô hoàn toàn không hiểu lí do ra tay của hắn, nói động thủ liền động thủ, không chút quy luật nào cả.
Đợi đến khi Thời Sênh quay đầu nhìn sơn động, thiếu nữ kia đã biến thành một cái xác khô, còn bên cạnh Diệp Thanh Thu không biết khi nào có thêm một nắm khói đen, một nửa đám khói đen đó còn đang che lên xác khô.
“Đó là… cái quỷ gì?” Trong nội dung gốc,hình như Diệp Thanh Thu không có bàn tay vàng nào như vậy mà? Sao lại thay đổi cốt truyện bừa bãi thế?
“Ma…” Phượng Từ thấp giọng nói: “Đó là tàn hồn của Ma Tộc.”
Ma Tộc?
Không phải chứ, Diệp Thanh Thu lấy đâu ra được tàn hồn của Ma Tộc?
Thời Sênh không có chút bất ngờ từ khi nghe ra sự khinh bỉ trong ngữ khí của Phượng Từ. Trong thi đấu tông môn, lúc nhìn thấy Diệp Thanh Thu, hắn đã có biểu cảm khinh bỉ và ghét bỏ như vậy.
Hình như Diệp Thanh Thu chính là thứ bẩn thỉu, cứ như thể nhìn một cái sẽ thật sự bẩn mắt vậy.
Dù Phượng Từ là Boss phản diện nhưng hắn cũng là phản diện xuất thân tốt.
Cho nên đối với loại phản diện tinh anh của Ma Tộc này, hắn hoàn toàn không có chút tình cảm cách mạng của kẻ cùng là phản diện nào.