Lâm Hàn Thư dở khóc dở cười.
Ngông cuồng như vậy, hắn vẫn là lần đầu gặp.
Đến người như Lương Bỉnh cũng chưa từng ngông cuồng tới mức trong mắt không có vương pháp, duy ngã độc tôn như vậy.
Lâm Hàn Thư hít sâu một hơi, “Việc cô trải qua, lẽ nào cứ bỏ qua như vậy?”
“Việc tôi trải qua?” Thời Sênh chống cằm, “Anh nói việc Lương Bỉnh lấy tôi làm thực nghiệm?”
Lâm Hàn Thư hơi gật đầu.
Ngoài việc này, lẽ nào còn có việc khác sao?
“Lương Bỉnh sớm muộn cũng sẽ tìm tới cô, cô là thể thực nghiệm số một của hắn, trên người có dữ liệu rất quan trọng.” Giọng nói của Lâm Hàn Thư không nhanh không chậm, dường như có thể vỗ về lòng người.
Thời Sênh nháy mắt, hỏi: “Anh muốn giết chết hắn sao?”
Lâm Hàn Thư: “…”
Giết chết một người là phạm pháp.
Đây không phải trò chơi, có năng lực hồi sinh vô hạn.
“Việc Lương Bỉnh làm tự có pháp luật trừng trị, tôi không có quyền can dự. Việc tôi phải làm chỉ là vạch trần hắn.”
“Ồ? Vì sao chứ?” Thần tình của Thời Sênh có chút cổ quái, “Theo tôi được biết, quan hệ của anh và Lương Bỉnh rất tốt. Các anh là bạn đại học, sau này mỗi người tự tiếp nhận gia tộc mình, liên thủ đem sự nghiệp của gia tộc đẩy tới đỉnh cao, nhưng vì sao năm năm trước, anh lại trở mặt với Lương Bỉnh chứ?”
Sắc mặt Lâm Hàn Thư hơi thay đổi, “Cô còn biết bao nhiêu chuyện?”
“Ồ… tôi còn biết, ý thức con người có thể thông qua dữ liệu chuyển đổi, là anh và Lương Bỉnh cùng đề xuất.” Thời Sênh dừng một lát, “Anh từng có bạn gái, nhưng sau này mất tích rồi. Anh luôn ngấm ngầm điều tra Lương Bỉnh. Anh nghi ngờ bạn gái anh mất tích có liên quan tới Lương Bỉnh. Nhưng lúc này anh không trở mặt với Lương Bỉnh, mà là một năm sau mới đường ai nấy đi với hắn.”
Sắc mặt Lâm Hàn Thư đột nhiên trở nên tái nhợt, ánh sáng xung quanh chiếu lên mặt hắn, trông có chút kỳ dị.
Cô ấy lại biết nhiều như vậy.
Cô ấy rốt cuộc là ai?
“Cho nên dù là như vậy, anh cũng không muốn giết chết Lương Bỉnh sao?”
Giọng của cô rất bay bổng, rất lâu không tan trong đại điện.
Mỗi một chữ đều vô cùng rõ ràng rơi vào tai Lâm Hàn Thư, truyền vào trong tim, từng tiếng một quanh quẩn.
“Tôi có thể giúp anh.”
Lâm Hàn Thư nhìn về phía Thời Sênh một cách quái dị.
Rất lâu, hắn mới động đậy môi, “Vì sao?”
“Vì sao?” Lông mày Thời Sênh cong cong nụ cười, hơi nhún vai, “Cần vì sao sao? Có lẽ là nhìn em trai anh thuận mắt thôi.”
Lý do phía sau giống như là vui miệng bịa ra.
Nhưng không biết vì sao, Lâm Hàn Thư đột nhiên lại tin rằng lời cô nói là thật.
Cô ấy chỉ là nhìn Hàn Vũ thuận mắt.
Lâm Hàn Thư nhanh chóng trấn tĩnh lại, ánh mắt sắc nhọn ép sát Thời Sênh, “Cô… rốt cuộc là ai?”
“Hoa Mông Mông.”
“Cô không phải.” Hoa Mông Mông không phải như vậy. Cô ấy chỉ là một cô bé mười hai tuổi, tới tam quan còn chưa trưởng thành, sao có thể giống như người trước mặt chứ.
“Vậy thì không phải.” Thời Sênh không câu nệ, “Dù sao có phải hay không cũng không quan trọng, quan trọng là tôi muốn làm gì.”
Lâm Hàn Thư bị thái độ không câu nệ đó của Thời Sênh làm cho có chút ngẩn ngơ.
Cô ấy căn bản không để tâm người khác có biết cô ấy có phải Hoa Mông Mông không.
Nghĩ tới lại cảm thấy không có gì không đúng.
Năng lực cô ấy thể hiện ra lúc này thực sự có chút ngông cuồng.
Nhưng một người rốt cuộc là một người, không thể mạnh hơn một đoàn đội, một tập thể.
“Cô muốn làm gì?”
“Giết chết Lương Bỉnh đó.” Thời Sênh bốc phét, ngữ điệu nhanh nhẹ, “Hắn đưa tôi vào đây, lẽ nào tôi không nên báo thù sao?”
“Vì thế mà cô hận hắn?” Lâm Hàn Thư hỏi.
Thời Sênh giễu cợt một tiếng, “Nếu anh phát hiện mình ở một không gian hoàn toàn xa lạ, không có lấy một người, bên ngoài chỉ có bóng tối, ở nơi như vậy không biết bao nhiêu lâu, cuối cùng còn bị lừa tới hài cốt không còn, anh cảm thấy Hoa Mông Mông không nên hận sao?”
Lâm Hàn Thư cảm thấy lời này của Thời Sênh nói ra hơi có vấn đề, nhưng cụ thể lại không nói ra được.
“… Nhưng giờ cô đang sống.” Lâm Hàn Thư nói xong liền hối hận, nhanh chóng sửa lại, “Tôi không phải ý đó.”
Hắn không đồng tình với Lương Bỉnh, nhưng thể thực nghiệm đầu tiên của Lương Bỉnh đang đứng sờ sờ trước mặt hắn, hắn lại có chút…
Cảm giác đó rất vi diệu.
Thời Sênh nhìn hắn một cái, Hoa Mông Mông sớm đã chết rồi.
“Anh muốn biết bạn gái mình ở đâu không?” Thời Sênh lạnh lùng nhảy ra một câu.
Khi cô điều tra phòng thí nghiệm đó, đã tra ra không ít thứ.
Con người Lương Bỉnh này… vì Nhạc Cẩn thật sự rất điên cuồng.
Thời Sênh cũng là lần đầu cảm giác, tiểu thuyết và thế giới này có sự khác biệt rất lớn.
Lâm Hàn Thư đột nhiên nhìn Thời Sênh.
“Tôi biết.” Thời Sênh hơi gật đầu trong ánh mắt kỳ dị của hắn, “Tôi có thể đem những tài liệu này cho anh.”
“Cô thật sự biết?” Lâm Hàn Thư có chút thất thần xông lên bậc thềm, “Cô thật sự biết cô ấy ở đâu?”
“Việc không xác định, tôi chưa từng nói bừa.” Thời Sênh đánh một địa chỉ ở kênh chat riêng, “Hoan nghênh anh đưa Lương Bỉnh vào chỗ chết.”
Lâm Hàn Thư đâu nghe ra được Thời Sênh đang nói gì, nhìn thấy địa chỉ đó, cả người đều ngẩn ra.
Đó là……
Phòng thí nghiệm của Lương Bỉnh.
Không.
Phòng thí nghiệm trước đây.
Từ khi hắn và Lương Bỉnh đường ai nấy đi, phòng thí nghiệm đó đã bỏ rồi.
Lâm Hàn Thư offline tại chỗ.
Hắn hoàn toàn quên mất mình đang tìm Thời Sênh nói chuyện vạch trần Lương Bỉnh.
Thời Sênh nhìn lên màn hình ảo.
[Ký chủ…] Hệ thống nhẹ lên tiếng. [Cô làm thế rất nguy hiểm, lỡ như trò chơi này xảy ra chuyện gì ngoài ý muộn, những số liệu kia sẽ bị tiêu hủy, không có cách nào khôi phục.]
“Tôi dự phòng rồi.” Thời Sênh lạnh nhạt nói.
[…] Cô ấy dự phòng khi nào?
“Nếu ngươi biết ta dự phòng khi nào, ngươi đã không phải đồ đần độn rồi.” Thời Sênh vô cùng khinh bỉ.
[…] Dù sao không chỉ một Hệ thống như nó thiểu năng, trong mắt Ký chủ, ai cũng đều đều là thiểu năng. Nghĩ như vậy, Hệ thống liền cân bằng lại.
[Cô đang tìm gì?] Những dữ liệu này nó quá quen thuộc, không có gì bất thường.
“Không biết.” Thời Sênh nhìn trừng trừng vào những dữ liệu nhảy nhót đó, ánh mắt có chút phức tạp, “Chỉ là có loại trực giác, mi bị bệnh rồi, có thứ gì đó theo ta vào các thế giới…”
Bất luận là người hay là ma, cô không tin không để lại dấu vết.
[!!!] Ký chủ, cô đừng nói bừa, mỗi lần nó mở thế giới đều sẽ tiến hành tự kiểm tra, không có bất cứ vấn đề gì.
Thời Sênh tiếp tục trợn mắt, “Lúc đầu mi không ngăn cản ta sao?”
[Cô khác!]Cô là Ký chủ lên trời xuống đất, sao có thể so với đám đần độn bên ngoài?
Trên mặt Thời Sênh đột nhiên lộ ra chút chế nhạo, “Thứ lợi hại trên thế giới này không đếm xuể. Ta đã có thể làm được, đương nhiên cũng có người khác có thể làm được.”
[… Cô không phải tự nhận thiên hạ vô địch sao?] Ai còn có thể làm việc dưới mắt của cô?
“Cái này không liên quan gì tới việc có ai lợi hại hơn ta không. Hắn lợi hại, ta sẽ nghĩ cách lợi hại hơn hắn, người đều là không ngừng vượt lên, kết quả của việc trì trệ không tiến… là chết thẳng cẳng.”
Thời Sênh dừng lại, “Hơn nữa, ta chính là cảm thấy ta vô địch thiên hạ không được sao?”
Ai nói cảm thấy vô địch thiên hạ thì nhất định vô địch thiên hạ chứ. Ta nói mi là thiểu năng, mi cũng thật sự cảm thấy mình thiểu năng à?
Ngu ngốc!
[…] Quả nhiên không muốn nói chuyện với Ký chủ.