Thượng Quan Cửu nghe thấy động tĩnh liền đi ra, nhìn thấy trên hành lang, hai tên vệ sĩ đã cởi hết đồ chỉ còn lại chiếc áo sơ mi, lập tức tồi sầm mặt lại.
Rắn đang bò khắp nơi trên sàn nhà, có con đã bò đến bên chân Thượng Quan Cửu, nét mặt hắn đổi sắc, lập tức lùi lại đằng sau.
Thời Sênh liếc mắt nhìn hắn, nhìn phản ứng của hắn, không ngờ lại sợ rắn.
Tự mình sợ rắn, tưởng rằng người khác cũng sợ sao?
Đồ đần này!
Thời Sênh bắt lấy một con rắn trên nền nhà, đi về phía Thượng Quan Cửu.
Thượng Quan Cửu đã lùi về đến cửa, đưa tay ra định đóng cửa lại, Thời Sênh lấy kiếm chặn cửa lại, dùng lực đẩy ra.
Thân người lảo đảo một chút, cổ chân đau điếng. Thời Sênh dùng kiếm chống xuống đất, lấy lại thăng bằng, nghiến răng nhịn đau.
Ra vẻ ta đây thì nhất định phải trả giá.
“Bảo bối…” Thượng Quan Cửu nhìn con rắn đang giãy giụa trong tay Thời Sênh, mặt mày tái xanh, giọng nói cũng có chút thay đổi, “Cầm rắn ra ngoài.”
Thời Sênh đưa tay ra sau đóng cửa lại, nheo mắt cười, “Bảo tôi cầm ra ngoài tôi phải cầm ra ngoài? Coi ông đây là người hầu của ngươi hay sao?”
Thời Sênh ép Thượng Quan Cửu vào góc tường, nói đầy ác ý: “Không phải rất giỏi hay sao? Tên nhóc này đáng yêu như vậy, ông sợ gì chứ?”
Không ngờ lại dám lấy rắn ra dọa ông!
Tưởng ông dễ bắt nạt lắm đúng không?
Có lẽ Thượng Quan Cửu thực sự sợ rắn, cả người đều mềm nhũn lại, dựa lưng vào tường, trán ướt đẫm mồ hôi. Lúc đó, hắn ta chẳng còn chút hình tượng nào để mà nói cả.
Thời Sênh đặt con rắn lên cổ Thượng Quan Cửu.
Hắn rùng mình cứng đơ người lại, nín thở, chỉ có con mắt là vẫn có thể động được.
Mười mấy phút sau, một tiếng gào thét rung chuyển khắp căn biệt thự.
“Á!”
…
Thời Sênh dọa dẫm Thượng Quan Cửu xong, quay thẳng về phòng đi ngủ. Tên đần độn này sợ rắn còn muốn làm biến thái.
Biến thái đáng nhẽ nên không sợ gì mới phải.
Đến ngày hôm sau, Thời Sênh phát hiện ra biệt thự đã thay đổi một lượt người mới, vệ sĩ đã thay đổi, người hầu cũng thay đổi rồi, chỉ có tên đần Thượng Quan Cửu là không thay.
Có lẽ là Thượng Quan Cửu bị dọa cho chết khiếp rồi, không để ý rằng lúc đó Thời Sênh còn nắm hung khí trên tay, thế nên không truy cứu xem thiết kiếm trong tay cô là từ đâu đến.
Người hầu vẫn bị thôi miên như cũ, lúc nhìn bà ta chẳng khác gì nhìn một con búp bê không hồn. Thời Sênh nhìn bà ta, không còn chút cảm giác thèm ăn nào nữa.
Vết thương của cô ta khỏi quá chậm!
Tối qua, lúc ra vẻ ta đây, vết thương vẫn chưa khỏi hẳn lại bị rách toạc ra, vô cùng khó chịu.
Đúng lúc Thời Sênh đưa chân lên nhìn thì Thượng Quan Cửu từ ngoài cửa đi vào. Thời Sênh tiện tay cầm chiếc bình hoa bên cạnh ném hắn.
Thượng Quan Cửu lách người tránh được, đôi mắt bất mãn nhìn chiếc bình gốm vỡ tan tành dưới đất.
“Bảo bối, tôi mang đến cho em một thứ rất hay ho.” Thượng Quan Cửu thu ánh mắt lại, cười tươi nói.
Thời Sênh: “…” Thứ hay ho trong mồm tên đần độn này, chắc chắn không phải là thứ gì tốt đẹp.
Quả nhiên, vệ sĩ của Thượng Quan Cửu bê một chiếc lồng sắt vào.
Có thể khiêng cái lồng sắt đó qua cửa thì có thể biết được rằng chiếc lồng sắt đó nhỏ thế nào.
Vệ sĩ đặt chiếc lồng sắt xuống trước mặt Thời Sênh, rồi khoanh tay trước ngực, đứng sừng sững ở hai bên.
Thời Sênh không hề nghi ngờ, chỉ cần một câu mệnh lệnh của Thượng Quan Cửu là bọn họ sẽ bắt lấy cô, nhét cô vào bên trong.
“Bảo bối, có thích không?” Thượng Quan Cửu cười hỏi.
Thời Sênh nhìn Thượng Quan Cửu, hắn nhẫn nại chờ Thời Sênh trả lời.
“Thích.” Thời Sênh nheo mắt cười, đáp lại nụ cười tươi rói của Thượng Quan Cửu, “Tôi thích ông cứ ở yên trong đó.”
Thời Sênh vừa nói vừa đứng lên, đi cà nhắc đến trước mặt Thượng Quan Cửu, tóm lấy hắn đi về phía chiếc lồng.
Thượng Quan Cửu là một con gà rù, điều này Thời Sênh đã phát hiện ra gần đây. Bất cứ lúc nào ở đâu hắn cũng đem theo vệ sĩ, thế nên cho dù Thời Sênh bị tàn tật, nhưng lúc này cũng có thể nhẹ nhàng lôi hắn đến trước chiếc lồng sắt.
Hai tên vệ sĩ muốn tiến lên, thiết kiếm đột nhiên xuất hiện, chọc vào trước ngực Thượng Quan Cửu, “Chỉ cần động đậy, tôi sẽ đâm hắn.”
Hai tên vệ sĩ bỗng nhiên không dám làm bừa, giơ hai tay lên lùi lại đằng sau.
Trong đó có một tên lén lút đưa tay ra đằng sau. Đúng lúc tay hắn chạm đến thứ quen thuộc, đột nhiên hắn nhìn đúng vào đôi mắt của thiếu nữ ở đối diện.
Trong vẻ giễu cợt có thêm vài phần khinh bỉ.
Có lẽ sớm đã nhìn rõ hắn muốn làm gì.
Tên vệ sĩ nhanh chóng rút súng ra, hắn vẫn chưa kịp lên nòng thì trước ngực lại có thêm một con dao.
Hắn không thể tin được, nhìn Thời Sênh, cô ta đã lấy con dam găm ra lúc nào vậy? Tại sao hắn hoàn toàn không nhìn thấy gì cả, chỉ biết cô ta vung tay một phát, con dao găm đã ở trên ngực hắn.
“Hức…” Tên vệ sĩ ôm ngực ngã xuống, hai mắt trợn to.
Hắn ta không ngờ rằng mình lại chết như vậy.
Tên vệ sĩ còn lại đâu dám làm bừa nữa.
Thượng Quan Cửu nhìn tên vệ sĩ đã chết, chẳng hề có chút biểu cảm nào cả, như thế chỉ là một con chó con mèo vừa chết đi, không đáng để nhắc đến.
Thời Sênh mở cánh cửa sắt ra, đá Thượng Quan Cửu vào, khóa lại một cách trơn tru, sau đó giơ tay ra, làm ra vẻ ném chìa khóa ra ngoài cửa sổ, thực ra là được cô thu vào không gian.
“Bảo bối, tôi rất không thích em như thế này.” Cơ thể Thượng Quan Cửu to cao, trong chiếc lồng sắt nhỏ hẹp đó, chỉ có thể co quắp vào.
“Tôi lại rất thích.” Thời Sênh dùng kiếm gõ vào chiếc lồng, vang lên những tiếng giòn tan: “Ông cứ ở yên trong đó nhé!”
Ông cũng nên nếm thử mùi vị bị người ta nhốt vào lồng như một con khỉ đi.
Trước đây nguyên chủ đã phải nếm trải rất nhiều lần.
Đáng sợ hơn, Thượng Quan Cửu còn khiến nguyên chủ phải cởi hết quần áo, lại còn đặt cô và chiếc lồng sắt ra bên ngoài vào đêm mưa.
Thời Sênh sai tên vệ sĩ còn sống lôi xác của tên vệ sĩ kia, đồng thời đóng cửa lại.
Tên vệ sĩ còn lại đâu dám không làm theo. Đêm qua người phụ nữ này ném rắn lên người người khác, mặc dù bọn họ không ở đó, nhưng ngấm ngầm theo dõi, thấy người phụ này quá tác quái. Hôm nay xem ra, không sai tí nào.
“Bảo bối, thả tôi ra, tôi có thể không chấp những hành động vô lễ của em.” Từ đầu đến cuối, Thượng Quan Cửu vẫn rất bình tĩnh.
“Thế thì thật sự cảm ơn ông rồi.” Thời Sênh trợn ngược mắt lên, bới tung quần áo trong tủ, tìm thấy một bộ quần áo thể thao. Cô cầm bộ quần áo lên chuẩn bị vào phòng tắm thay.
Đi được một nửa đường, cô lại quay đầu lai, dán bùa lên chiếc lồng sắt và cửa ra vào.
Cẩn thận mới có thể lâu dài được.
Thượng Quan Cửu không hiểu Thời Sênh dán gì lên đó, thế nên sau khi cô đi vào nhà tắm rồi, hắn liền lôi trong túi ra một chiếc chìa khóa dự phòng, chuẩn bị mở khóa.
Đúng lúc tay hắn chạm vào chiếc lồng sắt, cơ hồ như có một luồng điện chạy xuyên qua tay chạy khắp người. Toàn thân Thượng Quản Cửu đều mất kiểm soát rung lên bần bật. Mái tóc đã được vuốt keo cẩn thận, từng sợi một bắt đầu dựng lên, giống như một con nhím.
Thời Sênh thay đồ đi ra, đập vào mắt cô là cảnh tượng nực cười đó.
Biết ngay là tên này sẽ có chiêu dự trữ mà.
Thời Sênh đi ra ngoài gọi tên vệ sĩ lúc nãy, đe dọa hắn một cách thô bạo, bảo người khiêng Thượng Quan Cửu ra ngoài vườn.
Vệ sĩ đã gọi một xe tải người tới, vỗn dĩ vẫn muốn cứu Thượng Quan Cửu, kết quả lại trở thành công cụ của Thời Sênh.
Không phải bọn họ quá yếu đuối, mà là thiết kiếm trong tay cô ta quá ghê gớm.
Bọn họ cả đến gần cũng không được, nói gì đến bắt cô ta.
Vậy nên chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh của Thời Sênh, khiêng Thượng Quan Cửu ra ngoài sân. Những chiếc bùa mà Thời Sênh dán lên chiếc lồng sắt, sợ có người bóc đi, thế nên cô dán một lượt tất cả các loại bùa. Một bữa tiệc xa hoa thế này, không mấy ai được hưởng thụ đâu.
Thời Sênh rất muốn thẳng tay giết chết hắn, nhưng nghĩ lại, chết dễ dàng như vậy thì quá rẻ mạt cho hắn rồi.
Cô phải trả thù cho nguyên chủ!
[…] Nói tiếng người.
Hắn là một tên khốn. Sao cô có thể khiến một kẻ vẫn luôn nỗ lực hành hạ mình chết một cách dễ dàng như vậy được.