Được đấy!
Tên bác sĩ đó không phải là đối xử với cô cũng được, cơ bản là đang thăm dò cô.
“Con trai”, Thời Sênh tỳ tay lên lan can tầng hai, ngó xuống dưới gọi, “Dì đói rồi.”
Lãnh Viêm và tên bác sĩ cùng lúc ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải khuôn mặt cười tươi roi rói của Thời Sênh. Nét mặt Lãnh Viêm lập tức trở nên khó nhìn, cô xuất hiện ở bên trên mà hắn lại không hay biết gì.
“Ai cho cô ra đây?” Lãnh Viêm đứng bật dậy, ngẩng đầu nhìn Thời Sênh, ánh mắt như có băng giá vỡ vụn bên trong, như muốn đóng băng Thời Sênh lại, rồi đạp một phát cho vỡ tan tành.
Thời Sênh vịn cầu thang bước xuống, đôi dép lê trên những bậc cầu thang gỗ, loẹt quẹt, loẹt quẹt.
Cả đại sảnh chỉ có tiếng cô bước xuống lầu.
Cho đến khi bước xuống khỏi bậc thang cuối cùng, cô mới chậm rãi nói: “Muốn ra thì ra, còn phải để ai cho?”
Lãnh Viêm lườm đôi mắt sắc lạnh về phía cô.
Không ngờ lại còn học được cách cãi lại.
Bác sĩ rất biết nhìn tình hình, thấy không khí lúc đó không tốt, lập tức đứng dậy lui ra ngoài. Hắn ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không phải chuyện gì hắn cũng được phép nhìn được phép nghe.
Ở nơi này, phải nghe ít nói ít mới có thể sống lâu được.
“Con trai, con muốn để dì đói chết sao?” Thời Sênh đến đứng trước sofa, đặt mông ngồi xuống, “Để dì đói chết cũng không sao, nhưng dì chết rồi…”
Cô nhìn Lãnh Viêm với ánh mắt – anh hiểu đó.
Mặc dù cô cũng không biết mình có bí mật gì, đáng để Lãnh Viêm bận tâm.
Nhưng điều đó không ngăn cô lấy nó ra đe dọa Lãnh Viêm, đã là điều kiện có thể dùng, thì tại sao không dùng chứ?
“Nhan Miên, ra ngoài một tháng, gan của cô to ra rồi?” Lãnh Viêm hừ một tiếng.
“Gan không to, thì chắc bây giờ dì chỉ còn là một cái xác chết mà thôi. Muốn sống thì không thể nhu nhược được.” Thời Sênh giơ tay lên, ánh mắt chớp xuống, dừng lại trên móng tay, hai khóe miệng hơn nhếch lên, “Con trai, đạo lý này con rõ hơn ai hết đúng không?”
“Nhan Miên, cô mà còn tiếp tục gọi bừa như vậy nữa, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.” Lãnh Viêm đã không còn kìm nén được cơn bực tức trong lòng, “Đừng tường rằng cô có lợi thế thì có thể uy hiếp được tôi.”
Thời Sênh nhún vai, cười khinh bỉ: “Thế bây giờ con giết dì luôn đi, con trai!”
Cơn giận trong lòng Lãnh Viêm bốc lên ngùn ngụt, hắn liền giơ tay đánh Thời Sênh.
Ánh mắt Thời Sênh sắc lại, vồ lấy chiếc gối ở bên cạnh ném qua. Nhân lúc Lãnh Viêm chuyển sang bắt lấy chiếc gối, cô liền đứng dậy đưa chân đá một phát vào bụng Lãnh Viêm.
Lãnh Viêm không chút đề phòng, cơ thể lùi lại đằng sau, ngã dúi xuống sofa.
Sức lực của Thời Sênh không mạnh, dù sao thì cô chỉ đang có cơ thể của một cô nàng bình thường, hơn nữa vẫn chưa được ăn cơm, có thể đạp Lãnh Viêm ngã xuống ghế, cô đã dùng tất cả sức lực của mình.
Có điều cô có kiếm, không sợ!
Cơ thể không đủ, kiếm đánh bù!
“Nhan Miên!” Lãnh Viêm bực tức nhìn chòng chọc vào cô, “Cô muốn chết!”
Thời Sênh tưởng rằng Lãnh Viêm sẽ xông đến đánh cô, ai biết rằng Lãnh Viêm vịn vào sofa, lật người ra sau một cách rất đẹp trai, rồi bước những bước to về phía cửa.
Thời Sênh: “…” Đã nói là tấn công lẫn nhau cơ mà?
Nam chính đại nhân sao ngươi đã đi rồi, không giống như như cốt truyện vậy?
Quay lại tấn công lẫn nhau đi!
Lãnh Viêm cắt đứt mọi đường ăn uống của Thời Sênh, không cho ai đưa cơm cho cô, những thứ ăn được ở nhà lớn đều để hết vào bếp, trong bếp thì có người canh gác.
Thời Sênh vẫn có thể hoạt động ở nhà lớn, nhưng không được ăn uống, có ý muốn cho cô chết đói.
Đôi khi hành hạ một người, không nhất thiết phải đánh cho người đó thương tích đầy mình.
Lợi hại đó con trai!
Thời Sênh ăn trái cây, miễn cưỡng lấp cái dạ dày. Thế giới này không có phép thần, quả này ăn vào cũng giống như những loại quả bình thường khác, chua muốn rụng răng.
Muốn chém thằng con quá đi!
Nhưng thằng con đó không quay về nhà lớn, tức phát khóc!
Thời Sênh lướt từ tầng trên xuống tầng dưới, từ từ đi về phía nhà bếp.
Cô muốn ăn thịt!
Thịt kho Tàu, sườn kho Tàu, móng giò kho Tàu, thịt người kho Tàu…
[…] Ký chủ đang nghĩ cái gì đây, quan trọng là, sao phải chia sẻ những suy nghĩ này với nó?
Thời Sênh nói: “Phát quà cho Tân thủ đi, không thì cho một ngón tay vàng cũng được.”
Nhìn xem bây giờ cô thảm đến mức nào, đến cơm cũng không có mà ăn.
[…] Rốt cuộc thì Ký chủ có oán hận gì với quà Tân thủ vậy? Mẹ kiếp, không phải nó không phát, mà cơ bản là không có.
Thời Sênh giải quyết xong hai tên vệ sĩ gác cửa, vênh váo đi vào bếp.
[…] Vừa nói thê thảm cơ mà?
Trong bếp có vài người, nhìn thấy Thời Sênh đi vào, tất thảy đều thay đổi sắc mặt.
“Phu nhân… sao sao bà vào đây được?” Vệ sĩ ở ngoài cửa bếp đâu? Sao lại để cô ta vào đây? Lãnh thiếu gia đã nói không được cho cô ta ăn bất cứ thứ gì.
Thời Sênh bá đạo khoát tay, chẳng khác gì thổ phỉ vào thôn, thiết kiếm “keng” một tiếng lật tung một cái nắp vung lên, trong nồi trống rỗng, lưỡi kiếm dừng lại trên cổ đầu bếp, “Nấu gì cho ông ăn đi.”
Đều bếp trợn tròn mắt há hốc mồm: “…”
Những người hầu khác sợ đến mức co lại một góc, trên tay cô cầm vũ khí, bọn họ chỉ là những người bình thường.
…
Lúc Lãnh Viêm quay về, Thời Sênh đã ăn uống no say, ngồi trên sofa xem ti vi.
Lãnh Viêm bế một cô gái vào, trán và vai cô gái đó băng đầy gạc, khuôn mặt trắng bệch dựa vào người Lãnh Viêm.
Thời Sênh: “…” Nữ chính đại nhân!
Cô ta là một sát thủ máu lạnh, sao lúc này lại có vẻ yếu đuối như vậy, không khoa học chút nào.
Không thể không nói rằng, nữ chính rất xinh đẹp, nhưng không phải là kiểu em gái đáng yêu nai tơ mà Thời Sênh thích.
Lãnh Viêm không nhìn Thời Sênh, bế cô gái đó lên lầu, những người đi sau hắn lập tức lên theo.
Thời Sênh chú ý đến những nơi mà Lãnh Viêm bước qua, có nhiều vết máu nhỏ xuống.
Nhà lớn ồn ào người đón tiếp hầu hạ, nghe nói khi Lãnh Viêm đón nữ chính ra viện bị người mai phục, nữ chính lại bị thương.
Thế nên thực tế đã chứng minh, làm người phụ nữ của nam chính thì phải trả giá rất đắt.
Mẹ kế Sênh bưng một đĩa hạt dưa vừa cướp được, ngồi như ông lớn ở đại sảnh, nhìn người ra ra vào vào.
Đến tận nửa đêm, những người đó mới từ từ dừng lại.
Lãnh Viêm mặt sắc lạnh, dẫn theo vài tiểu đệ, sát khí đằng đằng từ trên lầu đi xuống, quần áo nhuốm chút máu, nhìn có vẻ rất đáng sợ. Hắn đi qua đại sảnh, không có ý nhìn đến Thời Sênh.
Mẹ kế Sênh lập tức lên tiếng nâng cao độ muốn chết: “Con trai, con dâu dì đã chết chưa?”
Lãnh Viêm quay đầu lại nhìn Thời Sênh, sát khí trên người lại càng nặng nề hơn.
Đoàn tiểu đệ: “…” Không thấy Viêm thiếu lúc này đang tức giận hay sao? Cô lên tiếng đâm đầu vào chỗ chết, sống lâu quá ngấy rồi sao?
“Dẫn cô ta về phòng, không có sự cho phép của tôi thì không được thả ra.”
“Vâng.”
Lãnh Viêm nói rồi nhấc chân đi ra ngoài.
Mẹ kế Sênh: “…” Không phải chứ con trai, đây là dì hỏi han con dâu, tại sao lại bị nhốt vào? Nói gì có lý đi chứ!
Bản cô nương đây ngươi muốn nhốt là nhốt sao?
“Phu nhân, xin mời.” Hai tiểu đệ bước lên trước, một người bên trái một người bên phải, Thời Sênh không hợp tác, bọn họ sẽ trói cô lên lầu.
Hai chân Thời Sênh lùi về phía sofa, rút thiết kiếm lạnh sắc lóe sáng từ dưới chiếc gối bên cạnh ra, chọc vào bộ bàn trà.
Bàn trà “cạch” vài tiếng rồi nứt ra một đường, sau đó một giây sau, hoa văn mạng nhện tỏa rộng khắp mặt bàn, vỡ vụn.
Hai tiểu đệ sững sờ nhìn đống vụn thủy tinh dưới đất: “…”
Cái bàn này làm bằng đậu phụ hay sao? Viêm thiếu, có phải cậu mua phải đồ giả rồi không?
“Rất lấy làm tiếc, ra tay hơi bị mạnh.” Thời Sênh thu kiếm lại, biểu cảm đó rõ ràng là “Sao mình lại lợi hại thế này chứ.”, chẳng có gì là lấy làm tiếc cả.