Boss Là Nữ Phụ

“Rốt cuộc con là con của ai?” Thời Sênh khá quan tâm đến điều này.

Dựa vào tình tiết cẩu huyết, có 50% cô là con của tên biến thái Thượng Quan Cửu kia.

Cha đẻ là tên biến thái đó, Thời Sênh nhất định từ chối.

Nhan Ngọc nức nở, “Con không có quan hệ gì với Thượng Quan Cửu cả, con không phải là con của mẹ với hắn.”

Năm đó Nhan Ngọc thực sự đã có thai, nhưng trong lúc lẩn trốn Thượng Quan Cửu, xảy ra biến cố ngoài mong đợi, đứa bé trong bụng không giữ được. Nhan Ngọc kết hôn sau đó một năm mới sinh Nhan Miên.

Không phải thì tốt rồi.

Nếu mà là thật, thì có lẽ cô phải giết cha mất.

“Lãnh Viêm có thù hằn gì với mẹ?” Thượng Quan Cửu bắt cô có thể vì ngoại hình của cô, cũng có thể vì biết rằng cô là con của Nhan Ngọc.

Còn Lãnh Viêm thì sao?

Có thù hằn gì với Nhan Ngọc, mà tự nhiên lại bắt bà ấy về đây.

Nhan Ngọc nhún vai, “Lãnh Viêm nghĩ rằng mẹ hại chết mẹ nó.”

Thời Sênh: “…” Được lắm, lại thêm một tình tiết cẩu huyết.

Thế giới này chuyên rải cẩu huyết nhỉ?

Năm đó, sau khi Lãnh Diệu Thiên cứu Nhan Ngọc, tình trạng tinh thần của bà ta rất không ổn, Lãnh Diệu Thiên thường xuyên dành thời gian ở cạnh bà ta.


Mẹ của Lãnh Viêm bị bệnh tim, năm đó vào đúng dịp Tết, mẹ Lãnh Viêm đưa hắn về nhà ngoại chúc Tết, nhưng trên đường gặp phải kẻ thù của Lãnh Diệu Thiên, hắn liền đâm lật ngửa xe của hai mẹ con.

Mẹ của Lãnh Viêm không được cấp cứu kịp thời nên đã qua đời.

Không biết vì sao Lãnh Viêm biết đến Nhan Ngọc, rồi từ đó về sau luôn hận bà ta, cho rằng vì Nhan Ngọc nên mẹ hắn mới phải chết.

Khi Lãnh Diệu Thiên còn sống, Lãnh Viêm không dám làm gì cả.

Lãnh Diệu Thiên chết rồi, đã bố trí sắn lối thoát cho Nhan Ngọc, Lãnh Viêm vẫn luôn không tìm được bà ta. Sau đó có lẽ vì biết rằng Nhan Miên là con gái của Nhan Ngọc, nên liền đem nỗi hận ấy đổ lên đầu Nhan Miên.

Thời Sênh hoàn toàn không biết nên nói gì.

Mẹ của Lãnh Viêm vô tội đúng không? Vô tội.

Nhưng Nhan Ngọc có sai không? Đứng ở góc độ người ngoài cuộc, có thể Nhan Ngọc đã sai, sai ở chỗ, bà ta không nên còn sống.

Bởi vì bà ta mà đem tại họa đến cho một người đàn ông yêu thương bà ta thắm thiết, đem lại cho con cái một tuổi thơ bất hạnh.

Bởi vì bà ta, mà gián tiếp dẫn đến cái chết của một người phụ nữ khác.

Tuy rằng đây chỉ là sự trùng hợp, nhưng xác nhận bà ta là nhân tố có trong chuyện đó, không thể phủ định được.

Nhưng đứng ở góc độ của Nhan Ngọc.

Nhan Ngọc không có gì sai, bà ta muốn sống sót, bà ta phải tìm một người có thể bảo vệ bà ta, Lãnh Điệu Thiên là người duy nhất có thể đối đầu với Thượng Quan Cửu, bà ta chọn ông ấy không sai tí nào.

Người ta muốn sống sót thì không thể nào không làm tổn thương đến người khác.


Đường sống của anh chen ngang đường sinh của người khác.

Bàn tay mỗi người đều có khả năng nhuốm máu.

Đây là quy tắc của xã hội này, anh muốn lên ngôi thì sẽ có người bị đào thải.

Nếu anh quá mềm lòng thì người bị đào thải sẽ là anh, người đánh mất cuộc sống chính là anh.

Nếu như năm đó Lãnh Diệu Thiên quả quyết hơn một chút, bảo vệ bà ta tốt hơn một chút thì sẽ không xảy ra những chuyện sau này. Những chuyện như bây giờ đều sẽ không xảy ra.

Tiếc là không có nếu như.

Thế nên trong chuyện này, nếu nhất định phải nói xem ai sai, phải truy cứu đến tận cùng, thì đều là do lỗi của Lãnh Diệu Thiên, là do ông ta không bảo vệ tốt cho người con gái mà mình yêu.

“Có phải mẹ quá vô tích sự không?” Hai tay Nhan Ngọc ôm lấy mặt, vừa hối hận vừa đau đớn.

Bao nhiêu năm nay, bà ta vẫn luôn sống trong dằn vặt, nhưng bà ta không muốn chết, bà ta muốn nhìn thấy con gái mình, tận mắt nhìn thấy.

“Người vô tích sự thì nhiều lắm, mẹ chỉ là một trong số đó thôi, không có gì phải buồn cả.” Thời Sênh vẫn nói năng tùy tiện như vậy, “Hối hận và buồn bã không giải quyết được việc gì cả, những cảm xúc đó chỉ đem lại cho mẹ sự ưu phiền vô cùng tận, khiến mẹ càng trở nên yếu đuối, bị giam trong vực thẳm đen tối, trở thành con rối cho người ta tùy ý trà đạp.”

“Miên Miên…” Nhan Ngọc có chút kinh ngạc, bà ta là người có học, hiểu được ý của Thời Sênh là gì.

Thế nhưng cô mới có bao nhiêu tuổi, sao lại đã than thở như vậy rồi?

Nhan Ngọc bỗng nhiên nhớ ra, từ lúc nãy đến giờ, cô chưa từng thể hiện ra bất cứ điệu bộ gì mà người thân gặp lại nhau nên có.


Từ đầu đến cuối, cô đều giữ được bình tĩnh và lý trí, như đang nghe một câu chuyện không có liên quan gì đến cô.

Bao nhiêu năm nay, cô không ở bên bà ta, không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực?

Nhan Ngọc vừa nghĩ đến đó liền xóa bỏ hết những ngờ vực vừa rồi, bắt đầu xót xa con gái mình phải chịu khổ.

Thời Sênh nhìn Nhan Ngọc, chống cằm, “Vậy thì, câu hỏi cuối cùng, tại sao Lãnh Diệu Thiên phải lấy con về làm vợ bé?”

Người Lãnh Diệu Thiên thích là Nhan Ngọc, vậy lấy Nhan Miên về làm gì?

Cái này gọi là không có được em thì có được con gái em sao?

Hơn nữa, Lãnh Diệu Thiên lại có nhiều vợ như vậy?

Đây là tình yêu chân chính kiểu gì vậy?

Phượng Từ mà dám như vậy thì cô thiến hắn ngay lập tức.

Nhan Ngọc trầm ngâm một lát, “Ông ấy vì bảo vệ con, ông ấy biết mình không còn nhiều thời gian nữa, lúc đó Thượng Quan Cửu lại siết chặt điều tra, nên ông ấy mới đón con về nhà lớn, đồng thời để Lãnh Viêm biết rằng trong tay con có bí mật, chỉ cần con không nói, Lãnh Viêm sẽ không làm gì con cả.”

Nhan Ngọc ngừng lại một lát, cười gượng, “Nhưng ông ấy không biết rằng, Lãnh Viêm đã biết đến sự tồn tại của mẹ từ lâu rồi, cũng biết rằng con là con gái mẹ.”

“Thế nên, rốt cuộc thì Lãnh Viêm muốn gì?” Thời Sênh hỏi.

Lãnh Diệu Thiên dám qua mắt Lãnh Viêm như vậy, không thể nào không giở trò gì đó.

Nhan Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Thời Sênh, bà ta không che giấu những vết sẹo xấu xí trên mặt mình nữa, trong con ngươi đục ngầu, mơ hồ phản chiếu hình bóng của Thời Sênh.

“Miên Miên, mẹ chỉ hy vọng con được sống bình yên, không muốn con dây vào những chuyện này.”


Thời Sênh nhếch mép cười lạnh, kéo phụt rèm cửa sổ, bên ngoài tối mịt, “Mẹ cảm thấy bây giờ chúng ta còn đường lùi không? Mẹ cảm thấy làm sao con lại xuất hiện ở đây?”

Nhan Ngọc nhìn thấy Thời Sênh nên quá đỗi xúc động, quên mất tình cảnh hiện giờ của cô. Nhìn thấy tình hình bên ngoài, bà ta vội vàng nhào đến kéo rèm lại, rồi kéo Nhan Miên ngồi xụp xuống.

Tim bà ta đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài, thế nhưng bên ngoài rất tĩnh lặng.

Tĩnh lặng đến mức không nghe thấy gì cả, chỉ thấy hơi thở hổn hển của bà ta.

Nhan Ngọc hết sức nghi ngờ, cẩn thận kéo góc rèm lên, nhìn thấy bọn người đó chỉ đứng bên ngoài, không có ý định tấn công vào trong.

Bà ta run rẩy nắm lấy tay Thời Sênh, “Miên Miên…”

Một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh, bà ta tháo chiếc vòng trên cổ tay ra, từ từ đeo lên tay Thời Sênh, “Đeo nó vào, sẽ có người đến tìm con, bọn họ sẽ đưa con đi.”

Nhan Ngọc không yếu đuối như vẻ ngoài, chỉ là bà ta đã quen ngụy tạo bản thân bằng vẻ yếu đuối ấy.

“Miên Miên, mẹ yêu con.” Sự việc này cũng nên kết thúc rồi.

Thượng Quan Cửu là do bà ta chọc vào, bà ta cũng đã vì hắn mà đau khổ cả đời, không thể để con gái bà ta bị hắn hành hạ như vậy nữa.

Nhan Ngọc đã nghĩ sẵn xem tiếp theo nên làm gì, kết quả bỗng có một giọng nói coi thường.

“Làm như sinh tử ly biệt đến nơi rồi không bằng?” Thời Sênh vùng tay bà ta ra, đứng dậy, “Những người ngoài kia không vào đây được, mẹ đừng có những ý nghĩ kỳ quặc kiểu che đậy cho con bỏ chạy kiểu đấy.”

Nhan Ngọc kinh ngạc nhìn con gái nhà mình.

Cô khác hắn với cô gái mà bà ta nhìn thấy trong ảnh.

Trên người cô ta toát lên vẻ tự tin, đắc ý, vẻ ngông cuồng không coi ai ra gì, cùng với lý trí và sự bình tĩnh mà người thường không bì được.

Đây là con gái của bà ta?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận