Thời Sênh sắp xếp ổn thỏa cho Nhan Ngọc rồi bắt đầu một vòng quét xã hội đen mới.
Nạn nhân lần này chính là Thanh Long Môn.
Lãnh Viêm đi khắp nơi tìm Anh Túc, hai lần trước đó đều bị đánh cho trở tay không kịp.
Lần đầu tiên là một loạt vũ khí, vốn dĩ hắn không định giao dịch, dù sao thì những chuyện trước đó vẫn chưa lắng xuống, bây giờ mà hành động thì chẳng khác gì đâm vào trước nòng súng.
Đáng tiếc là người của Thanh Long Môn đều đang bận tìm Anh Túc, bọn thuộc hạ liền nhân cơ hội đó đào mỏ, lén lút tiến hành giao dịch, kết quả là bị cảnh sát túm ngay tại trận.
Lần thứ hai là một loạt hàng buôn lậu, loạt hàng này trước đó đã được thỏa thuận, không có cách nào hủy bỏ.
Người của bọn họ đã cực kỳ cẩn thận rồi, nhưng cuối cùng vẫn lật thuyền.
Đợi đến khi Lãnh Viêm kịp phản ứng lại, lập tức dừng tất cả mọi hoạt động của Thanh Long Môn lại, cái nào nên tạm nghỉ thì tạm nghỉ, cái nào cần đóng cửa thì đóng cửa.
So với Hắc Hổ Đường, Thanh Long Môn có nam chính che chở nên may mắn hơn.
Bên cảnh sát không có chứng cứ là không làm việc, thế nên khi Thanh Long Môn đang không làm gì cả, Thời Sênh cũng không có cách nào làm gì được bọn họ.
“Cô Nhan, có bưu kiện gửi đến.”
Thời Sênh nhìn về phía vệ sĩ, từ ngày hôm đó, những người này ở lại bên cạnh Thời Sênh, nói là để đảm bảo an toàn cho cô.
Thời Sênh nhận bưu kiện, nhìn dòng chữ to rồng bay phượng múa bên trên, khóe miệng co giật.
Tên biến thái Thượng Cửu Quan lại hiện hồn rồi!
Thời Sênh bóc bưu kiện ra, bên trong chẳng có thứ gì kỳ lạ, chỉ có một chiếc điện thoại.
Vuốt màn hình lên, bên trong liền hiện ra giao diện tin nhắn, bên trên có một dòng tin đã được gửi đi.
“Bảo bối, lâu rồi không gặp, nhớ em.”
Vệ sĩ lén lút nhìn vào màn hình, sau đó nhanh chóng quay đi luôn. Khi Thời Sênh vứt điện thoại xuống, đi vào trong, vệ sĩ lập tức cầm điện thoại lên báo cáo cho cấp trên.
“Tôi nhìn thấy có người gửi tin nhắn tình cảm cho cô Nhan, có cần phải nói cho Tịch tổng không?”
“Cạch.”
Vệ sĩ lập tức nhét điện thoại vào túi, hắn nhìn thấy Thời Sênh từ bên trong đi ra, trên tay cầm một một thanh kiếm.
Chính là thanh kiếm mà bọn họ đã từng nhìn thấy trong video.
Tin nhắn lúc nãy đúng là tin nhắn tình cảm, thế nên tại sao cô Nhan lại phải cầm theo kiếm?
“Hứa Thiểm Thiểm.”
“Hey…” Hứa Thiểm Thiểm thò đầu ra, “Sao vậy chị?”
Thời Sênh dặn dò cô bé: “Không được mở cửa.”
Hứa Thiểm Thiểm ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng, chị phải đi ra ngoài ạ? Bao giờ chị về? Em mới học được món mới, muốn nấu cho chị ăn.”
“Chị sẽ về ngay.”
“Thế em đợi chị về ăn cơm.”
“Ừ.”
Thời Sênh cầm kiếm đi ra ngoài.
Vệ sĩ: “…” không phải chứ cô Nhan, cô đi ra ngoài kiểu này, người ta sẽ tưởng cô là tội phạm giết người!
…
Thời Sênh vừa đi ra đã nhận được cuộc điện thoại của hộ lý chăm sóc cho Nhan Ngọc, nói rằng không thấy Nhan Ngọc đâu nữa.
“Không thấy từ lúc nào?”
“Lúc tôi ra ngoài mua cơm vẫn còn ở đây, nhưng quay về thì đã không thấy đâu rồi.” Hộ lý sắp khóc đến nơi.
Thời Sênh lạ rất bình tĩnh, “Trong phòng có dấu vết bị phá hoại không?”
“Không có, cửa phòng vẫn nguyên vẹn.” Bên phía hộ lý hơi ồn ào, âm thanh lúc được lúc không, “Người trong bệnh viện không nhìn thấy bà ấy, tôi đã hỏi hết một lượt rồi. Cô Nhan, hay là báo cảnh sát?”
“Cô tìm ở bệnh viện, chưa đến 24 giờ cảnh sát sẽ không vào cuộc đâu.”
“Đúng rồi, vậy tôi tìm tiếp.”
Thời Sênh cúp điện thoại, tối sầm mặt lại.
Nhan Ngọc tự giác đi theo.
Bùa hộ thân mà cô đưa cho bà ta, chỉ cần không phải là bà ta tự nguyện thì có thể bảo vệ bà ta.
Cô có giỏi hơn nữa cũng chẳng ngăn chặn nổi lòng tự nguyện.
Đang yên lại sinh sự, phiền!
“Cô Nhan.” Vệ sĩ đuổi theo, “Lúc nãy tôi nhận được tin, có người đánh ngất người của chúng tôi, đem bà Nhan đi rồi.”
“Tôi biết rồi.” Thời Sênh quay lại cửa nhà, kiểm tra kỹ càng một lượt, rồi lại dặn dò Hứa Thiểm Thiểm, cho dù là bất cứ ai, cũng không được mở cửa, không được ra ngoài.
Cô lái xe ra khỏi khu chung cư, vệ sĩ lái xe theo sát đằng sau, lúc ra khỏi khu chung cư, xe của vệ sĩ bỗng nhiên dừng lại, xuống xe chạy về phía một chiếc xe khác.
Cửa xe từ từ trượt xuống, hình bóng của Tịch Phi xuất hiện trong tầm nhìn của vệ sĩ.
“Tịch tổng, Nhan Tiểu Thư có vẻ không bình thường.”
“Ừ.” Tịch Phi khẽ gật đầu, “Theo sát cô ấy.”
Vài chiếc xe âm thầm đi theo sau xe Thời Sênh, trước tiên cô đi một vòng thành phố, rồi đi về phía ngoại ô.
Ngoại ô đang vào thời kỳ khai thác, khắp nơi toàn là công trường. Thời Sênh dừng xe ở trước một công trường không thi công. Cô nghiêng người nhìn vào tòa nhà đã xây xong khung, mở cửa đi xuống.
Thời Sênh đang chuẩn bị đi vào, thì nhìn thấy vài chiếc xe đến gần, tất nhiên là cô nhận ra xe của vệ sĩ, nhưng đằng sau còn có hai chiếc xe mà cô chưa từng nhìn thấy.
Cửa xe một lần nữa mở ra, Tịch Phi bước ra, đi nhanh đến trước mặt Thời Sênh.
“Anh đến đây làm gì?” Thời Sênh nhíu mày.
Tịch Phi nói: “Tôi đã nói sẽ đảm bảo an toàn cho cô, người nhà cô cũng bao gồm trong đó.”
Trước đó, hắn ở ngay gần chỗ cô ở, nghe thấy vệ sĩ nói có người gửi tin nhắn tình cảm cho cô, hắn lập tức cho người lái xe đến cửa khu chung cư nhà cô.
Trước đây Tịch Phi không tin vào tình yêu sét đánh, kiếp này kiếp trước.
Nhưng hắn không quên được hình bóng của cô. Cô như một loại virus tràn làn khắp nơi, từ từ nuốt trọn tâm tư của hắn.
Nếu như trước khi về nước, có người nói với hắn rằng, hắn sẽ quan tâm đến một người phụ nữ chỉ mới gặp một lần như vậy thì hắn nhất định sẽ lôi người đó đi làm mồi cho cá sấu.
Thời Sênh nhìn những người đằng sau hắn, “Anh ở đây đợi tôi nhé.
Tên biến thái Thượng Quan Cửu điên lên làm hắn bị thương mất thì sao?
Tịch Phi chuyển chủ đề, “Cô biết là ai làm?”
“Đoán thôi.”
“Người của tôi sẽ đến ngay bây giờ, cô đợi chút.”
Ting…
Tin nhắn gửi đến chiếc điện thoại mà Thượng Quan Cửu vừa gửi đến, là tin nhắn MMS.
Nhan Ngọc đứng ở bên lề, tay chống vào một chỗ vịn bên cạnh, bông băng trên mặt đã bị tháo bỏ, da mới mọc lên, tạo thành sự đối chiếu rõ rệt với những vết thương cũ.
Bên dưới tấm ảnh có một câu.
“Bảo bối, lên đây một mình nhé.”
Thời Sênh không muốn để Tịch Phi mạo hiểm, nên bảo hắn đợi ở ngoài, nhưng Tịch Phi không nói một lời liền đi vào công trường.
Thời Sênh: “…” Biết chống đối rồi cơ đấy!
Những người đằng sau Tịch Phi tất nhiên cũng phải đi theo. Thế nên một nhóm người cùng nhau leo lên một tòa nhà chưa xây xong.
Lúc trèo được một nửa, Thời Sênh phát hiện ra Tịch Phi có gì đó không đúng.
Hắn nắm lấy tay vịn bên cạnh, không dám nhìn xuống dưới, rất lâu mới bước tiếp được một bước.
“Không sao chứ?” Thời Sênh quay lại nhìn “Tôi đã bảo anh đừng lên đây rồi.”
“Tịch tổng, hay là chúng tôi lên trước?” Vệ sĩ đi đằng sau gợi ý.
Tịch Phi không nói gì, vịn tay bước lên tiếp.
“Nắm lấy tay tôi.” Thời Sênh đưa tay ra cho Tịch Phi.
Tịch Phi do dự một lát rồi đưa tay ra nắm lấy tay cô, Thời Sênh lùi lại sau vài bước, một tay ôm lấy lưng hắn, dìu hắn bước lên trên, “Thế nên tại sao anh phải lên cùng tôi?”
Tịch Phi cứng người, có quỷ mới biết tại sao?
Lúc đó nghĩ thế nào thì làm như vậy.