Thời Sênh tắm rửa xong, lên giường nằm, dùng điện thoại gửi tin nhắn chúc mừng năm mới, cho số điện thoại chưa từng nhắn tin lại cho cô.
Cô vứt điện thoại xuống, cuộn tròn chăn.
Theo đuổi Phượng Từ sao lại tốn sức thế này, lần nào cũng không thể nào tóm được.
Nhưng mà thích lắm ý, sao bây giờ?
Thật sự lúc nào cũng muốn trói hắn ở bên mình.
[…] Ký chủ, ý nghĩ này thực sự vô cùng nguy hiểm.
“Ting”
Trong lúc Thời Sênh sắp sửa chìm vào giấc ngủ thì tin nhắn điện thoại bỗng vang lên.
Thời Sênh đưa tay ra sờ vào điện thoại, mở ra xem, lại là một tin nhắn rác. Cô bấm nút quay lại giao diện tin nhắn, trừ tin mà cô vừa gửi đi, thì không có tin trả lời nào cả.
Thời Sênh thở dài, đúng lúc đang định tắt điện thoại, thì bỗng một tiếng ting nữa vang lên, màn hình lúc nãy còn chưa có gì, giờ đây bỗng có thêm bốn chữ.
Thời Sênh chớp mắt, quay lại ấn vào đó, rồi lại quay lại ấn tiếp, sau khi chắc chắn không phải là nhìn nhầm, mới lập tức ấn số gọi lại.
Thế nhưng không có ai nghe máy.
Ở bên kia, Tịch Phi nhìn chiếc điện thoại đang rung lên bần bật, đưa tay ra một lúc nhưng không cầm lên.
Cảm giác này đến quá bất ngờ, bất ngờ đến mức hắn không kịp trở tay.
Hắn rút tay về, ngả người ra sau ghế, ánh sáng lúc ẩn lúc hiện bên ngoài rọi chiếu trên khuôn mặt không chút cảm xúc.
Lạnh lùng xen một chút lưỡng lự.
Ánh sáng màn hình điện thoại dần tối lại, đúng lúc pháo hoa bên ngoài cũng kết thúc, cả căn phòng chìm trong màn đêm đen tối.
Chỉ còn lại sự lạnh lẽo và cô độc bao trùm khắp các ngóc ngách.
…
Mùng một đầu năm, ngoài đường vẫn rất vắng người, Thời Sênh cuộn mình trong một lớp áo dày, đứng bên vệ đường, gió lạnh thổi đến, có thể nói là mát mẻ, mát mẻ đến mức cô muốn chém người.
Một chiếc xe thể thao màu đen chạy ào qua trước mặt cô rồi lại lùi lại trong phút chốc, cửa xe trượt xuống, một luồng khí ấm từ bên trong phả ra.
Đối phương ngồi trên ghế lái phụ, đưa cho Thời Sênh một chiếc túi “Tiền trao cháo múc.”
Thời Sênh cầm lấy chiếc túi, lấy chiếc hộp nhỏ trong túi ra.
“Chắc chắn không còn gì thì tôi đi đây.” Đối phương vẫy tay, đóng cửa kính lại, chiếc xe trượt đi trong chốc lát, chớp mắt đã biến mất ở góc phố.
Thời Sênh cầm đồ về nhà, vào phòng mò mẫm một hồi lâu, Hứa Thiểm Thiểm gọi cô vài lần cũng không thấy ai ra.
Lúc đó, trong phòng Thời Sênh đang ngổn ngang lộn xộn, khắp nơi đều là những linh kiện nhỏ xíu. Cô ngồi dưới đất, cúi đầu lắp ghép một chiếc đồng hồ đeo tay.
Đó là một chiếc đồng hồ cổ điển, dù có đặt nó ở thời cổ đại cũng vẫn thấy lạc lõng.
Trên mặt đồng hồ có chạm khắc một bông hoa pha lê, những cánh hoa nở rộ, tầng tầng lớp lớp, trông sống động như thật, mở rộng vừa đủ trọn mặt đồng hồ.
Nhụy hoa vừa vặn với vị trí ghép kim đồng hồ, những chiếc kim rung động như có thể làm cho những cánh hoa mỏng manh phía dưới rung rinh theo.
Thời Sênh lắp đến linh kiện cuối cùng, rồi nhìn chiếc đồng hồ và thở dài, vẫn không được.
Linh khí của thế giới này không ổn, không chắc được trận pháp có hiệu quả như mong đợi hay không.
Khi Hứa Thiểm Thiểm gọi đến lần thứ n, Thời Sênh cũng thu gọn đồ đạc lại, mở cửa đi ra.
…
Bệnh viện.
Anh Túc ngồi dựa vào giường bệnh, lạnh lùng nhìn Lãnh Viêm. Lãnh Viêm đứng bên cạnh, sắc mặt cũng không được tốt.
Hắn hít một hơi thật sâu, hạ giọng xuống, “Chúng ta nói chuyện rõ ràng không được sao?”
Khóe mắt Anh Túc hoe đỏ, nhưng cô ta lại mím môi, không để cho nước mắt rơi xuống, “Có gì để mà nói?”
Lãnh Viêm ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy vai cô ta, “Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra với em? Tại sao hôm đính hôn em lại bỏ chạy? Em có biết anh…” Bẽ bàng đến mức nào không?
Anh Túc nhìn hắn, nói rõ từng câu từng chữ: “Lãnh Viêm, chúng ta không thể đến với nhau.”
“Tại sao?” Lãnh Viêm bức xúc, cao giọng nói, “Em nhất định phải cho anh một lý do.”
“Em không yêu anh nữa đã được chưa?” Anh Túc cũng quát lên theo, cuối cùng thì cô ta cũng không kiềm chế được, những giọt nước mắt trào ra khỏi khóe mi.
“Em không thích anh nữa thì sao còn khóc?” Lãnh Viêm nâng cằm Anh Túc lên, nghiêng đầu đặt lên môi cô ta một nụ hơn, thô bạo và thẳng thắn.
Anh Túc giãy giụa chống đối.
“Bốp!”
“Bộp!”
Lãnh Viêm hơi nghiêng đầu sang một bên, tay Anh Túc dừng lại trong không trung, máu trào ra trên mu bàn tay, nhỏ từng giọt từng giọt xuống chiếc chăn màu trắng. Bình truyền nước bên cạnh rơi vỡ dưới đất.
“Lãnh Viêm, chúng ta kết thúc rồi.” Anh Túc kìm nén nỗi đau trong lòng, cố gắng nói một cách thật tuyệt tình.
Cô ta có tư cách gì mà ở bên anh.
Ở bên con trai kẻ thù giết cha mình.
“Được.” Lãnh Viêm gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Anh Túc ôm lấy mặt, tiếng khóc nức nở bắt đầu vang lên.
Cô ta tưởng rằng như vậy có thể khiến Lãnh Viêm bỏ cuộc, nhưng cô không ngờ rằng Lãnh Viêm chưa từng định buông tha cho mình. Đến lúc cô ta ra viện, người của Lãnh Viêm đón cô ta về thẳng nhà lớn.
Một người không thể tự đi lại trên đôi chân của mình được nữa, làm sao có thể trở thành đối thủ của bọn họ.
Gần như ngày nào Lãnh Viêm cũng đến thăm cô ta, lần nào cũng động tay động chân. Trong lòng cô rõ ràng đã thấy nhục nhã muốn chết nhưng cơ thể lại không kháng cự lại được.
Một thời gian sau đó, cô ta đã hồi phục lại, Lãnh Viêm lại càng quá đáng hơn, cơ bản không cần biết ý cô ta, thẳng thừng cưỡng ép.
Thời gian đó, Anh Túc đã từng có ý nghĩ muốn giết hắn.
Thế rồi để đề phòng cô ta bỏ chạy, Lãnh Viêm thu gom tất cả mọi vật nhọn trong phòng lại.
Trong lòng Anh Túc rất giày vò, một bên là người mình yêu, một bên là mối thù sâu như biển máu, rốt cục thì lên chọn cái nào?
Không, cô ta không muốn chọn, cô ta chỉ muốn trốn tránh.
Cô ta là một người tàn tật, không có sự lựa chọn nào cả.
Anh Túc cảm thấy có người vào phòng, lúc này chắc chắn là Lãnh Viêm sẽ không đến, vậy có lẽ là người hầu đưa cơm lại.
“Tôi không muốn ăn.” Giọng Anh Túc khàn khàn.
Tiếng bước chân đằng sau càng ngày càng gần, chỉ là đi lại không tiện, còn các năng lực khác của Anh Túc vẫn còn đó, tiếng bước chân này…
“Lăng Dực.” Anh Túc quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
“Anh Túc.” Lăng Dực tiến vài bước lên phía trước, quỳ xuống bên cạnh cô, xót xa. “Em vẫn ổn chứ?’
“Em…” Cô ta không ổn, nhưng nói ra thì làm gì được, “Sao anh lại đến đây? Ở đây rất nguy hiểm.”
“Anh đến đưa em đi.” Lăng Dực nắm lấy tay Anh Túc, “Anh Túc, em phải đi với anh, em ở đây sống không vui vẻ gì.”
“Em…”
“Cho dù em có đồng ý hay không, anh cũng sẽ đưa em đi, anh không thể nhìn Lãnh Viêm đối xử như thế này với em.” Lăng Dực kiên quyết.
Nếu như Lãnh Viêm đối xử tốt với cô thì hắn sẽ không nói gì cả, nhưng xem xem Lãnh Viêm đã làm những việc gì?
Giày vò người con gái mà hắn thích ra nông nỗi này.
“Lăng Dực, anh không phải là đối thủ của Lãnh Viêm.” Anh Túc lắc đầu, bây giờ Hắc Hổ Đường đã không còn nữa, Thanh Long Môn lũng đoạn tất cả, cho dù chúng ta trốn được ra ngoài, thì có thể đi đâu?
Nếu như bị Lãnh Viêm bắt được, Lăng Dực sẽ mất mạng, cô ta không thể nhìn Lăng Dực chết vì mình.
“Anh không phải, nhưng có người sẽ làm được.” Lăng Dực vỗ tay Anh Túc, “Anh Túc, có người muốn đối phó Thanh Long Môn, đến lúc đó anh sẽ thừa cơ đem em đi, em đợi tin của anh.”
Lăng Dực đứng dậy, hôn lên trán Anh Túc, “Anh Túc, anh yêu em.”
Có lẽ là vì không muốn nghe thấy câu trả lời mà mình không muốn nghe nên Lăng Dực không đợi Anh Túc trả lời mà vội vã rời khỏi căn phòng.
Anh Túc sững người, đưa tay sờ lên trán, có lẽ ở đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của Lăng Dực.