Lăng Dực rời khỏi nhà lớn, đi qua vài con phố, rồi vào một khách sạn.
Hắn đi thang máy lên phòng hạng Tổng Thổng ở tầng trên cùng, những người đứng bên ngoài cửa khám xét một lượt, rồi mới thả cho hắn vào.
Trong phòng, một người đàn ông đang đứng thẳng người cạnh cửa sổ, im lặng bình thản nhìn dòng xe cộ tấp nập bên dưới. Tách biệt khỏi tiếng còi xe bên ngoài, trong phòng im phăng phắc không một tiếng động.
Lăng Dực đi đến phía sau, dừng lại ở chỗ cách Tịch Phi khoảng 2 mét. Hắn vừa đứng lại thì trước mặt vọng lại một giọng nói.
“Anh Lăng, đã cân nhắc xong rồi?”
“Vâng.” Lăng Dực gật đầu.
Trước khi gặp Anh Túc, có lẽ hắn vẫn còn đang do dự, nhưng khi gặp cô ta rồi, thì hắn không do dự nữa. Lãnh Viêm hoàn toàn không đối xử thật lòng với cô.
Có người từ bên cạnh đi lên, Lăng Dực lấy chiếc USB trong túi ra, trong đó có tất cả căn cứ và người liên hệ chủ yếu, cùng với một vài sản nghiệp của Thanh Long Môn ở các thành phố.
Hắc Hổ Đường đã mất một thời gian dài để thu thập hết, kết quả còn chưa kịp đối phó với Thanh Long Môn thì đã bị cảnh sát úp sọt.
Hắn đem thứ đó chạy đi, không ngờ lại bị người đàn ông này tìm đến.
“Mạo muội hỏi một câu, ngài Tịch, tại sao ngài lại phải đối phó với Thanh Long Môn?” Địa bàn của Thanh Long Môn và Mặc Môn không giống nhau, không cần tranh giành địa bàn, lẽ nào Mặc Môn muốn mở rộng địa bàn vào trong nước?
Lăng Dực rất tò mò, nhưng không quá quan tâm, bây giờ hắn chỉ muốn cứu Anh Túc ra, rồi cùng cô đến một nơi nào đó sống một cuộc sống bình thường.
Cho dù cô không yêu hắn, hắn cũng tình nguyện chăm sóc cho cô cả đời.
Tịch Phi quay người lại, ngược sáng, thân hình của người đàn ông đó cao to giống như một bá chủ nhìn xuống toàn thiên hạ, mang trong mình một khí chất không gì địch nổi, chỉ cần nhìn hơi lâu một chút là đã thấy mình bất kính.
“Bởi vì hắn đã có những tâm tư không nên có.”
Lúc vào thang máy đi xuống dưới, một người phụ nữ đi ngang qua hắn. Hắn hơi chần chừ, quay đầu lại, từ khe hở giừa hai cánh cửa thang máy đang từ từ khép lại, hắn nhìn thấy một khuôn mặt nghiêng có chút quen thuộc.
Hắn nhìn vào thang máy, đây là thang máy chuyên dụng đi lên tầng thượng.
Cô ta… tìm gặp Tịch tổng?
Lăng Dực bỗng nhớ đến câu nói của người đàn ông đó, có những tâm tư không nên có.
Lãnh Viêm và Nhan Miên?
…
Thời Sênh lên đến tầng thượng, người của Tịch Phi chặn ngay cô lại, không cho cô bước vào.
Thời Sênh tức đến mức muốn rút kiếm ra, đúng lúc cô đang định rút kiếm thì Tịch Phi xuất hiện ở cửa, “Cho cô ấy vào.”
Vệ sĩ lập tức bỏ tay xuống, thu về đứng thẳng ở chỗ của mình, không động đậy, như một bức tượng, cứ như không phải hắn vừa chặn Thời Sênh lại vậy.
Thời Sênh dựng ngón tay giữa lên, phủi lại quần áo, rồi đi vào trong phòng.
Vệ sĩ: “…” Bọn tôi chỉ làm việc thôi mà.
Thời tiết vào tháng ba, tháng tư đã bắt đầu ấm lên nhưng vẫn hơi lạnh. Trong phòng không có máy sưởi, vậy mà Tịch Phi chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng.
Tịch Phi đang đeo đồng hồ, chiếc đồng hồ đeo tay tinh xảo đặt trên tay hắn lại càng trở nên sang trọng hơn.
“Cô Nhan, tìm tôi có việc gì sao?”
Thời Sênh bước lại gần, cầm tay hắn lên. Tịch Phi khẽ ngẩng đầu, nhìn cô tỏ vẻ khó hiểu.
Thời Sênh mỉm cười, nụ cười lướt qua, nhưng trong đáy mắt lại như có những gợn sóng mong manh từ từ lan tỏa, cơ hồ như muốn lan đến tận đáy lòng hắn.
Chiếc đồng hồ vẫn chưa cài chắc liền bị Thời Sênh tháo ra.
Đợi đến khi Tịch Phi tỉnh táo lại thì trên tay hắn đã đeo một chiếc đồng hồ khác.
Thời Sênh cầm lấy tay hắn lật đi lật lại, cơ hồ không được hài lòng lắm, “Quả nhiên vẫn hơi kém.”
Nhưng rồi cô lại cười nói: “Không sao, đeo tạm vậy, sau này có cơ hội sẽ bù lại vậy.”
Tịch Phi nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay mình. Đồng hồ bình thường đa phần là đồng hồ cơ, tinh xảo nhưng vẫn hào phóng, nhưng vẫn thua xa chiếc đồng hồ này.
Nếu như không phải kim đồng hồ đang chuyển động thì nó càng giống như một tác phẩm nghệ thuật vượt thời gian đặt trong viện bảo tàng.
Lúc vừa đeo lên cảm thấy hơi lạnh, nhưng giờ đây đã cảm nhận thấy một luồng khí ấm, từ từ đi từ cổ tay phả vào tận đáy lòng.
Chỉ là điêu khắc bên trong đồng hồ sao quen mắt thế nhỉ?
“Cô Nhan…”
Thời Sênh ngắt lời Tịch Phi, thản nhiên nói: “Không thích thì vứt đi.”
Tịch Phi: “…” Cô ép buộc người ta nhận quà như vậy, có thật sự ổn không?
Anh đưa tay sờ vào chiếc đồng hồ không biết làm bằng chất liệu gì, khẽ thở dài, buông tay ra, bỏ tay áo xuống che chiếc đồng hồ đi, “Cô Nhan tìm tôi có việc gì?”
“Không được tìm anh sao?”
“Cô Nhan, tôi rất bận.” Tịch Phi thu những thứ khác trên bàn lại, cúi mắt xuống, không dám nhìn Thời Sênh.
Cứ nhìn thấy cô là hắn lại không muốn rời mắt đi chỗ khác, cứ như nhìn thế nào cũng vẫn chưa đủ vậy.
“Tôi sẽ không làm phiền anh.”
Tịch Phi: “…” Cô ở đây, chính là đang làm phiền tôi.
Hoàn toàn không tập trung tâm trí được.
Tịch Phi bỗng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Cô Nhan, tôi nhớ đã nói với cô rằng tôi có vợ chưa cưới.”
“Thế anh có phiền khi có thêm một người nữa không?” Mẹ khiếp đồ lừa đảo, không ngờ lại dám lừa ông đây là đã có vợ chưa cưới!
“Phiền.”
Thời Sênh toét miệng, cười tươi roi rói, “Vợ chưa cưới của anh tên là gì?”
Tịch Phi cảm thấy Thời Sênh không có ý gì tốt đẹp cho lắm, nên đầu óc hắn rất nhanh lóe lên một cái tên, rồi tùy tiện nói ra, “Lisa.”
“Ồ.” Thời Sênh thản nhiên đáp khiến Tịch Phi càng thấy lạ hơn, sau đó lại nghe thấy cô nói một cách đầy ác ý: “Thế tôi giết cô ta, anh có bận tâm không?”
Tịch Phi: “…”
Con gái con đứa, động tí là giết giết giết, không ra dáng con gái gì cả.
Thế nhưng tại sao… tim lại đập nhanh thế này?
Trong lồng ngực có một âm thanh đang kêu lên inh ỏi.
Chính là cô ấy.
Chính là cô ấy.
Hắn sững sờ, cô ấy là ai?
Một lâu sau, Tịch Phi thở dài, “Phục cô rồi.”
Hắn chịu thua.
Có những tình cảm thật sự không có cách nào chống cự nổi, đáng sợ nhất là, cơ bản hắn không muốn.
Nếu như có thể thì lúc lấy được thứ đó rồi, hắn nên rời khỏi đây, rời xa cô.
Nhưng hắn lại không làm thế, hắn ở lại đây, không phải vì công việc, mà vì cô.
Dù cho hai người họ không tiếp xúc nhiều với nhau.
Thậm chí còn chưa chính thức gặp nhau được mấy lần.
Thế nhưng hắn lại để tâm đến cô như vậy.
“Thế nên, bây giờ anh Tịch đồng ý có thêm một người vợ chưa cưới ư?”
Tịch Phi không trả lời cô, vẫy cô lại gần.
Thời Sênh ngờ vực nhìn hắn một lát, không lẽ hắn muốn đánh cô?
Cô từ từ đi lại lần.
Tịch Phi cúi đầu nhìn cô, rồi từ từ cúi người xuống, khuôn mặt thanh tú phóng to ra trong mắt Thời Sênh, hơi thở nóng ấm phả lên mặt, lên chóp mũi, rồi cánh môi mềm mại áp lên môi cô. Có chút bất ngờ, nhưng đó lại là hơi thở mà cô quen thuộc hơn ai hết.
Nụ hôn đó rất nhẹ, chỉ như lướt nhẹ qua mà thôi.
Hắn từ từ cúi người xuống tiếp, cầm chiếc áo khoác đằng sau cô lên, ôm lấy cô đi ra ngoài.
Thời Sênh: “!!!” Mẹ kiếp!
Từ nhà mình đã lợi hại thế này từ bao giờ chứ?
Những việc này, để em làm cho!
Những vệ sĩ bên ngoài nhìn Tịch tổng nhà bọn họ ôm Thời Sênh đi ra, cũng bất ngờ như vậy.
Lợi hại đó nha cô Nhan, cửa còn chưa đóng mà đã hạ gục được tổng giám đốc của chúng tôi rồi!