Boss Là Nữ Phụ

Họp lớp hôm ấy, rất lâu sau Hứa Thiểm Thiểm vẫn chưa trả lời, Lôi Thanh dọn đường lui cho cô, bảo cô cứ suy nghĩ.

Cuộc họp lớp tiếp tục, sau khi hồi tưởng lại thanh xuân là đi bay nhảy.

Hứa Thiểm Thiểm ngồi trong phòng thấy rất ngột ngạt, chủ yếu là ánh mắt bọn họ nhìn cô, chỗ nào cũng là các kiểu trìu mến, còn cố tình đẩy cô về phía Lôi Thanh.

Cô viện cớ đi vệ sinh, rời khỏi chỗ đó.

Cô đứng đó hồi lâu, bỗng có một thân hình lướt qua, Hứa Thiểm Thiểm sững người, vội vàng chạy đuổi theo, đợi đến khi cô quặt sang bên thì chỉ còn lại một hành lang trống hoác, không nhìn thấy bóng dáng ai cả.

Hứa Thiểm Thiểm ấn hai bên thái dương, buồn cười lắc đầu, sao anh ấy có thể ở đây được chứ.

Hồi còn ở nước ngoài, Hứa Thiểm Thiểm rất ít khi đi hát karaoke, dù có đi thì cũng sẽ đến những cơ ngơi mang tên nhà họ Tịch, không ai dám làm gì cô.

Nhưng ở đây lại không ai quen biết Hứa Thiểm Thiểm cả, thấy cô xinh đẹp, có người nảy ý đồ xấu.

Đúng lúc Hứa Thiểm Thiểm định quay về, vài người đàn ông chặn cô lại ở hành lang.

Bọn họ uống rượu vào, nên gan to bằng trời.

Hứa Thiểm Thiểm đang định dùng vô ảnh cước giải quyết bọn họ thì Lôi Thanh từ đâu xuất hiện, đuổi bọn họ đi.

“Thiểm Thiểm cậu không sao chứ?”

“Mình không sao.” Hứa Thiểm Thiểm lắc đầu.

Lôi Thanh hỏi tỉ mỉ thêm vài câu, dường như chắc chắn rằng Thiểm Thiểm không sao, cậu ta mới an tâm.


Lôi Thanh đưa Hứa Thiểm Thiểm về, cô cũng không biết nên nói gì, dù sao thì trong nước cũng không bì được với nước ngoài, có người của Tịch gia che chở cho, không ai dám động đến cô.

Cô mới ra ngoài một lúc, những người trong phòng hát đã ra về một ít, còn lại đều là những người đã uống say đang nói năng lảm nhảm và vài người miễn cưỡng có thể đi lại được.

Lớp trưởng Lôi Thanh phải phụ trách đưa bọn họ về khách sạn.

Hứa Thiểm Thiểm là một cô gái tốt bụng, lại là bạn học cùng lớp cấp ba, nên đương nhiên cô cũng giúp một tay. Đến khi đưa người cuối cùng về đến nơi, chỉ còn lại cô và Lôi Thanh.

“Cùng về khách sạn nhé!” Lôi Thanh đề nghị.

Bọn họ ở cùng một khách sạn, Hứa Thiểm Thiểm cũng không có ý kiến gì, lên một chiếc taxi do Lôi Thanh chặn lại.

Về đến khách sạn, đám người đó vẫn đang ngồi ở đại sảnh lảm nhảm ồn ào, nhân viên phục vụ khách sạn đang giúp dìu họ về phòng.

Lôi Thanh lại chạy đi giúp, việc này, lại mất thêm hơn nửa tiếng đồng hồ.

“Thật là làm phiền cậu quá!” Lôi Thanh đưa Hứa Thiểm Thiểm về đến cửa phòng, ngại ngùng nói.

“Đều là bạn học, giúp đỡ là điều nên làm.” Hứa Thiểm Thiểm mở cửa, “Chúc ngủ ngon.”

Lôi Thanh mở miệng định nói gì, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Chúc ngủ ngon.”

Hứa Thiểm Thiểm vừa vào phòng chưa được bao lâu, Lôi Thanh lại đến, còn mang theo đồ ăn đêm. Hứa Thiểm Thiểm hơi khó xử, đêm hôm thế này, chị cô bảo không được cho con trai lạ mà mình không thích vào phòng.

Trong lúc cô đang nghĩ xem phải từ chối Lôi Thanh như thế nào mà không làm tổn thương tình cảm bạn bè thì một thân hình cao to bỗng chen vào, “Anh này, muốn hẹn hò người ta thì anh có thể chọn ban ngày, nửa đêm canh ba, anh muốn hẹn pháo chắc?”

Giọng nói này, cô không cần nghe cũng biết là ai.


Tịch Sóc!

Lúc nãy không phải cô nhìn nhầm, mà anh thực sự đang ở thành phố này.

“Anh là ai?” Lôi Thanh nhìn người đàn ông vừa chen vào, nét mặt có chút khó coi.

“Hứa Thiểm Thiểm, chị dâu tôi nỡ thả cho cô về nước một mình à?” Tịch Sóc cơ bản không trả lời Lôi Thanh, mà quay sang hỏi Hứa Thiểm Thiểm.

Nói đến chuện này Hứa Thiểm Thiểm lại thấy tức, “Bị anh trai anh bắt cóc rồi.”

Lôi Thanh nhìn thấy tình trạng của hai người họ, cũng đoán được rằng bọn họ quen nhau, hắn lập tức nói: “Thiểm Thiểm, hai người nói chuyện với nhau, mình về phòng trước đây, có việc gì thì gọi điện cho mình.”

“Hừ.” Tịch Sóc bất mãn hừ lên một tiếng.

Nét mặt Lôi Thanh càng trở nên khó nhìn hơn, nhưng không nói gì thêm, quay đầu rời đi.

“Tôi cũng đi đây.” Tịch Sóc đợi Lôi Thanh rời đi, lập tức vẫy tay chào Hứa Thiểm Thiểm.

“Tịch Sóc.”

Tịch Sóc quay đầu lại, bây giờ anh đã không còn vẻ phù phiếm lãng tử như năm đó, ăn mặc lịch lãm không đúng với bản chất, nhìn lại càng có sức hấp dẫn của sự chín chắn.

“Hả?”

Hứa Thiểm Thiểm lắc đầu, nói nhỏ: “Không có gì.”

Tịch Sóc quay đầu đi, bước hai bước, rồi dừng lại, “Gã đó không có ý đồ tốt, tự mình cẩn thận đấy.”


“Sao anh biết được?” Hứa Thiểm Thiểm chống cửa hỏi.

Tịch Sóc cười một cách tự tin: “Tôi là con trai, tất nhiên tôi biết hắn ta đang nghĩ gì, đúng rồi, không được nói với bọn họ là gặp tôi ở đây, không thì về nhà cô biết tay tôi.”

Thực ra Hứa Thiểm Thiểm rất ít khi gặp Tịch Sóc, nhưng không biết vì sao, cô phát hiện ra mình lại thường xuyên quan tâm đến các động thái của anh.

Ví dụ như lúc nào anh bị bắt về nhà họ Tịch, lúc nào lại rời khỏi đó.

Các dịp Tết, Tịch Sóc đều quay về, anh thích dính lấy Tịch Phi, còn Tịch Phi thì tất nhiên sẽ ở cạnh Thời Sênh, những lúc đó, hai người bọn họ cùng bị Tịch Phi ghét bỏ, đành phải lăn lóc chơi với nhau.

Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, những lúc khác, Hứa Thiểm Thiểm cơ bản không nhìn thấy anh.

Tịch Sóc vẫn luôn bị nhà họ Tịch giục kết hôn, nhưng anh chưa bao giờ tìm được bạn gái, những người mà nhà họ Tịch giới thiệu đều không lọt được vào mắt anh.

Nhiều năm rồi, Hứa Thiểm Thiểm chưa từng nghe thấy bên cạnh anh có người phụ nữ nào. Chị cô còn thì thầm bàn tán với cô, nghi ngờ Tịch Sóc thích con trai. Sau đó, Hứa Thiểm Thiểm lại đặc biệt chú ý đến những người đàn ông bên cạnh anh.

Nhưng hình như hắn chỉ qua lại gần gũi với Tịch Phi, khi về nhà, người đầu tiên anh đi gặp là Tịch Phi, lúc rời đi, người cuối cùng anh gặp cũng là Tịch Phi.

Nếu như không phải vì Tịch Phi yêu chị gái cô như vậy thì cô đã nghi ngờ bọn họ là gay.

Hơn nữa, Tịch Sóc dường như chỉ coi Tịch Phi là anh trai, không có hành động hay biểu cảm gì kỳ quặc.

Ngày hôm sau, Hứa Thiểm Thiểm chào tạm biệt Lôi Thanh, đồng thời bày tỏ một cách rõ ràng rằng mình không thích cậu ta.

Cô hạ quyết tâm, phải tán Tịch Sóc.

Từ thôn Hoàng Sơn quay về, việc đầu tiên Hứa Thiểm Thiểm làm là ngấm ngầm báo tin cho mẹ Tịch Sóc, chưa được hai hôm Tịch Sóc đã bị bắt về.

Biết được là do Hứa Thiểm Thiểm mách nước, anh tức đến mức suýt nữa đập cho cô một nhát.

Thế nhưng sắp đến Tết rồi nên Tịch Sóc cũng chỉ giận dỗi bực dọc, chứ không rời khỏi nhà.


Tịch Sóc lại bị sắp xếp xem mặt các kiểu, đến nỗi anh cảm thấy buồn nôn.

Hôm đó Tịch Sóc đi vào, nhìn thấy bên trong có người quen, anh lại lùi ra, nhìn tên phòng bên ngoài, sau khi chắc chắn là mình không đi nhầm, anh mới bước vào.

“Hứa Thiểm Thiểm, sao cô lại ở đây?” Tịch Sóc nhìn Hứa Thiểm Thiểm rất không vừa mắt, không ngờ lại dám mách lẻo, con nhóc này lợi hại đó.

Hứa Thiểm Thiểm nét mặt tươi tắn, làn môi đỏ cong lên, “Đợi anh.”

Tịch Sóc bỗng chốc giật mình, “Đợi tôi làm gì? Giám sát tôi có chịu khó xem mặt không? Rồi mách lẻo với mẹ tôi? Hứa Thiểm Thiểm, sao cô lại đáng ghét như vậy? Tôi làm gì cô rồi nào? Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, cô làm thế này…?”

Hứa Thiểm Thiểm đứng dậy, nhìn thẳng vào Tịch Sóc, ngắt lời anh, nhấn nhá từng câu từng chữ, “Tôi thích anh, nên tôi đến xem mặt anh.”

Tịch Sóc vẫn đang há hốc mồm, có lẽ là bị dọa sợ quá, một lúc sau mới hoàn hồn, “Cô nói… cô thích tôi?”

Hứa Thiểm Thiểm gật đầu.

Tịch Sóc nhìn cô gái trước mặt mình, không biết từ bao giờ, con nhóc đó đã lớn lên thành một đại cô nương cao ráo, mảnh khảnh, thân hình duyên dáng, đầy đặn xinh đẹp.

Tịch Sóc bỗng nhiên quay đầu chạy.

Mẹ ơi, không ngờ lại có người tỏ tình với mình.

Sao tim lại đập nhanh thế này?

Nhất định là bị dọa cho sợ chết khiếp rồi.

Một thời gian rất dài sau đó, Tịch Sóc bị Hứa Thiểm Thiểm đuổi bắt.

Tôi đã từng điên cuồng theo đuổi một người.

---Hứa Thiểm Thiểm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận