Tên thổ phỉ được gọi là Xuyên Tử kia vô cùng phẫn nộ, “Cần ngươi phải nói chắc, sao ông đây không biết chứ? Các ngươi đứng ngây ra đó làm gì, bắt cô ta lại, đưa đến chỗ Đại đương gia. Mẹ kiếp, một con ranh mà muốn chạy sao.”
Những tên thổ phỉ khác có vẻ sợ Xuyên Tử, chúng không dám phản bác, vội tiến lên định bắt Thời Sênh.
“Đợi một chút.”
Phía sau bỗng vang lên một tiếng quát mắng, đám thổ phỉ này lập tức nhường đường. Một gã ăn mặc giống thư sinh, tay cầm chiếc quạt lông gà đi đến.
“Quân sư.” Xuyên Tử thốt lên một tiếng, rồi nịnh bợ hỏi: “Quân sư có gì dặn dò?”
Thời Sênh: “...” Một lò thổ phỉ lại còn có cả quân sư, cũng hay ho đấy.
Quân sư nhìn Thời Sênh vẻ thăm dò, “Cô gái này các ngươi bắt ở đâu?”
“Là ở thôn Bạch Hà.” Xuyên Tử đáp, “Quân sư, ngài xem, có phải rất đẹp đúng không, tôi chưa từng nhìn thấy một cô nương nào đẹp như vậy.”
Quân sư không biết đang nghĩ gì, một lúc sau mới gật đầu, “Hãy đem đến cho Đại đương gia.”
“Dạ vâng.” Một cô nương xinh đẹp như vậy, bọn chúng chắc chắn không có cơ hội đều nếm thử, đợi Đại đương gia chơi chán rồi thì mới đến phần bọn chúng.
Thời Sênh vung thanh kiếm tạo ra những âm thanh phần phật trong không khí, đám thổ phỉ hơi sợ không dám tiến đến, chỉ dám di chuyển vây quanh cô.
“Lên đi! Nàng ta chỉ là một cô nương, các ngươi sợ gì?”
“Nàng ta có vũ khí!” Thanh kiếm này nhìn thế nào cũng cảm thấy hơi rợn người.
Xuyên Tử đạp chân vào mông người đứng ngay phía trước, “Có vũ khí thì sao chứ? Các ngươi đông như vậy mà sợ một cô nương sao? Đừng để Đại đương gia phải đợi lâu, nhanh lên.”
Đã nói tới nước này rồi, bọn họ chỉ có thể căng da đầu mà xông lên.
Thời Sênh lạnh lùng nhìn bọn chúng. Lúc bọn chúng tiếp cận, thanh kiếm lại nhẹ nhàng vung lên, mấy người gần nhất đều bị khí kiếm cuộn tung lên, rồi ngã lăn ra cách đó mấy mét, xếp chồng trên mặt đất thành một đống.
“Ui da...”
“Á, tay của ta...”
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, những tên thổ phỉ không bị thương đưa ánh mắt kinh hãi nhìn Thời Sênh, bước chân như không có chủ tự lùi về phía sau.
Xuyên Tử cũng sợ xanh mặt, núp về phía sau quân sư.
“Quân... Quân sư... Nàng... nàng... nàng ta...” Sao lại lợi hại như vậy được?
Lúc trước, khi bọn chúng bắt nàng, bọn chúng không thấy nàng lợi hại như vậy!
Thời Sênh nhìn Xuyên Tử, vừa rồi chính là tên này cấu véo mặt cô.
Xuyên Tử bị Thời Sênh nhìn thì cả người run bần bật. Đây đâu phải là ánh mắt của một cô nương nên có, ánh mắt lạnh lùng nhưng đóng băng được người đối diện. Đám thổ phỉ như bọn chúng đã từng liếm máu trên đao cũng không có ánh mắt như thế này.
Cô nương đứng đối diện với bọn chúng đột nhiên nhếch miệng cười, ánh sáng xung quanh dường như bỗng trở lên ảm đạm u tối, biến thành một địa ngục toàn là xương trắng, mà bọn chúng nhưng đang đứng giữa nơi đó.
Những tiếng kêu thảm thiết từ trong rừng bỗng đồng thời vang vọng.
...
Đây là một... cuốn xuyên không điền văn*.
*Điền văn: làm ruộng
Nữ chính Tô Họa, là con gái lớn của Tô gia ở thôn Bạch Hà. Bởi vì hạn hán quanh năm nên hoa màu thất thu, trong nhà chẳng có gì ăn nên Tô Họa bị bán làm vợ bé cho một địa chủ.
Tô Họa không bằng lòng, lên đã treo cổ tự tử.
Đến khi mở mắt thì chính là Tô Họa xuyên không đến từ hiện đại. Sau khi hiểu ra tình cảnh của mình, Tô Họa quyết định xử lý tên địa chủ trước. Rồi cô ta dựa vào kiến thức học được ở thời hiện đại, bắt đầu gây dựng sự nghiệp ở thời cổ đại.
Tô Họa còn từ một cô gái xấu xí vừa đen vừa gầy trở thành một mỹ nhân trắng trẻo xinh đẹp.
Thôn Bạch Hà không thiếu đàn ông, tất cả đều nhìn cô ta bằng một con mắt khác, những người tới cầu thân nhiều vô kể.
Nhưng nữ chính chắc chắn không đồng ý.
Sau đó nữ chính gặp được nam chính Độc Cô Tu. Độc Cô Tu thân là Nhiếp Chính Vương, bị người khác truy sát, nửa đêm xông vào phòng của nữ chính.
Nữ chính đương nhiên cứu nam chính, từ đó nam chính ở lại nhà của nữ chính.
Nam chính phát hiện ra nữ chính có rất nhiều suy nghĩ kỳ quái nhưng vô cùng hữu dụng, rồi dần dần thương thầm nữ chính. Mỗi lần có người gây khó khăn cho nữ chính, nam chính đều xuất hiện để bảo vệ nữ chính.
Mọi người trong thôn đều nói, quan hệ của hai người họ không bình thường. Nữ chính cũng không ra mặt giải thích, tự cho những lời đồn thổi đó tự lan truyền.
Hạn hán năm nào cũng có, sau khi nữ chính phát hiện ra nguyên nhân, cô ta cho người tu sửa hệ thống kênh mương dẫn nước vào đồng ruộng để giải quyết vấn đề thu hoạch.
Tô Họa còn tuyên truyền đánh đổ địa chủ, trở thành khẩu hiện của người dân.
Nam chính ngưỡng mộ tính cách của nữ chính. Sau khi người của hắn tìm được hắn, hắn không vội vã quay về mà còn cùng chung sống với nữ chính một khoảng thời gian rồi mới dẫn người quay về kinh.
Nữ chính không ngừng xây dựng sự nghiệp, đi ra khỏi núi, à nhầm, rời khỏi thôn Bạch Hà, đi tới huyện trấn, thành trì cao cấp hơn. Tên tuổi của cô ta, người trong phạm vi 10 dặm đều biết, tạo phúc cho vô số bách tính.
Độc Cô Tu chỉ thỉnh thoảng xuất hiện giúp nữ chính đánh quái để cô ta thăng cấp.
Mối quan hệ của hai người càng ngày càng khó hiểu, nhưng chưa từng phá vỡ tầng quan hệ đó.
Cho đến khi nữ chính trở thành người giàu nhất trong nước, Độc Cô Tu đăng cơ mới phái người tuyên chỉ phong cô ta làm Hậu.
Cái kết đại khái là như vậy.
Nguyên chủ Nguyễn Tiểu Dạng, là thiên kim của Nguyễn gia ở huyện Bạch Hà. Nguyễn gia được coi là một gia đình giàu có nhất nơi đây, đất đai của làng trên xóm dưới ở Bạch Hà đều 8 phần là của Nguyễn gia.
Cha mẹ của Nguyễn Tiểu Dạng đều lần lượt mắc bệnh qua đời, chỉ còn lại có mình nàng ta, có nhiều đất đai như vậy, cũng đủ cho nàng cả đời ăn sung mặc sướng, tìm một tấm chồng, sau đó yên ổn hạnh phúc sống hết cuộc đời còn lại.
Đây vốn là cuộc sống tương lai mà Nguyễn Tiểu Dạng đã tính toán ổn thỏa.
Rồi nữ chính xuất hiện, rõ ràng là cô ta từ một cửa hàng bên cạnh xông ra, xe ngựa của Nguyễn Tiểu Dạng đụng phải cô ta, nhưng nữ chính lại cây ngay không sợ chết đứng khiến nguyên chủ phải xin lỗi và bồi thường.
Nguyễn Tiểu Dạng là một thiên kim đại tiểu thư, đâu có dễ dàng xin lỗi được, nàng cho người đánh xe đi thẳng.
Sau đó lại xảy ra mấy lần xung đột không lớn cũng chẳng nhỏ.
Thù oán giữa hai người cứ như thế kết lại.
Sau khi nữ chính biết được đất đai ở thôn Bạch Hà đều là của Nguyễn gia, cô ta khuấy động thôn dân làm loạn, yêu cầu giảm tô thuế.
Nguyễn Tiểu Dạng tức giận, nàng đích thân đi tìm nữ chính, ai mà biết được lại đúng lúc gặp đám thổ phỉ xuống núi đi cướp, Nguyễn Tiểu Dạng và nữ chính cùng nhau chạy trốn.
Một đám người bị thổ phỉ chặn lại, Nguyễn Tiểu Dạng và nữ chính đều rất xinh đẹp nên đám thổ phỉ nổi lòng tham, muốn bắt cả hai người bọn họ về, nhưng nữ chính được nam chính bảo vệ, cuối cùng người đen đủi là Nguyễn Tiểu Dạng.
Nàng bị bắt về Hắc Phong Trại, hôm đó đã bị Đại đương gia cưỡng hiếp.
Nàng đã phản kháng, cũng đã thử chạy trốn, thậm chí còn dùng gia sản để đút lót hối lội, nhưng đám thổ phỉ ngoài mặt giả vờ đồng ý, đợt khi cướp hết gia sản của Nguyễn gia xong thì lại không nhắc đến chuyện sẽ thả nàng đi.
Nguyễn Tiểu Dạng nhân thời cơ định bỏ trốn nhưng đúng lúc này quan phủ đem theo người đánh lên, nàng bị coi là thổ phỉ, bị những mũi tên hỗn loạn bắn chết.
Trước khi chết, nàng còn nhìn thấy nữ chính đang đứng trong đám người của quan phủ.
Rõ ràng là ả ta nhìn thấy nàng, biết rằng nàng không phải là thổ phỉ, nhưng ả không hề ngăn chặn, chỉ đứng yên nhìn nàng bị giết.
Thực tế, nguyên chủ không có nhiều thù hận lắm.
Nguyện vọng lớn nhất của nàng ta là có thể giữ được sản nghiệp mà cha mẹ để lại, yên ổn sống tiếp phần đời còn lại.
Thời Sênh không hiểu được tâm tư của Nguyễn Tiểu Dạng.
Trong lòng nàng có thù hận, chỉ là không nhiều, nhưng khi đối diện với chuyện như vậy, bất luận là bên bào sai thì đều nên hận mới đúng, tại sao nguyện vọng của Nguyễn Tiểu Dạng lại chỉ là yên ổn sống tiếp phần đời còn lại được chứ?
Đến đấy, Thời Sênh chỉ có thể nói.
Lòng người phức tạp.
Ai có chí nấy.