Boss Là Nữ Phụ

Sổ sách thời cổ đại không giống thời hiện đại. Ở thời hiện đại, Hệ thống chỉ cần thống kê tính toán là ra đáp án, còn đây thì phải xem từng món một, rồi tính ra.

Hơn nữa còn phải viết bằng chữ, đến khi Thời Sênh xem xong, thì chỉ còn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, bụng dạ cồn cào muốn nôn ra.

Thời Sênh lấy mấy cuốn sổ sách có vấn đề ra, rồi nói với Thu Thủy: “Đổi chưởng quầy của của hiệu này.”

“Hả?” Thu Thủy không hiểu, liền cầm cuốn sổ lật xem, “Tiểu thư, chưởng quầy mấy cửa hiệu này đều là người quen, có vấn đề gì sao?”

Lúc đầu, Nguyễn Tiểu Dạng không muốn học, nên Thu Thủy bị ép phải học, đống sổ sách này đều là nàng ta đang xem, nàng ta không thấy có bất cứ vấn đề gì.

Thời Sênh chỉ chỉ vào mấy chỗ làm giả.

Thu Thủy lúc đầu xem cũng không hiểu, nên phải xem mấy lần thì mới nhận ra, sắc mặt nàng ta bỗng nhiên trở nên khó coi, “Sao bọn họ lại như vậy, chúng ta cho họ những ưu đãi tốt nhất rồi, họ làm việc cho Nguyễn gia không phải trong thời gian ngắn…”

“Chính bởi vì họ là người quen thân, nên họ mới dám làm như vậy.”

Nguyễn Tiểu Dạng trẻ tuổi, lại là một tiểu cô nương nên đám người này mới dám động chân động tay làm láo như vậy.

“Tiểu thư, tôi sẽ đi ngay.” Thu Thủy cầm cuốn sổ bước ra cửa.

Dám dối trên lừa dưới, tưởng tiểu thư nhà chúng ta dễ bị ức hiếp thế sao.

Chuyện của mấy chưởng quầy này nhanh chóng truyền xuống dưới, một vài người có ý định lợi dụng, thông qua chuyện lần này cũng không còn dám có suy nghĩ đó nữa.


Đại tiểu thư của Nguyễn gia cũng không phải dễ dàng bị lừa gạt như thế.

Sắp xếp lại Nguyễn gia xong, Thời Sênh mới có thời gian chú ý đến nữ chính.

“Tiền tô của thôn Bạch Hà vẫn chưa thu có phải không?” Thời Sênh gọi Thu Thủy đến hỏi.

Thu Thủy gật đầu, “Vẫn chưa thu đến đầu bên đó… Trước đây bọn họ gây rối nên chúng nô tì phải thu ở thôn bên cạnh trước. Nhưng nghe nói, thôn Bạch Hà còn gặp phải thổ phỉ, lương thực đều bị cướp sạch, e rằng có thu cũng chẳng được bao nhiêu. Sao tiểu thư đột nhiên lại hỏi đến chuyện này?”

Thời Sênh vẫy vẫy tay, “Đi, đi làm màu với ta.”

“Hả?” Thu Thủy nghe không hiểu hai từ "làm màu" là gì, ánh mắt ngơ ngác nhìn Thời Sênh, tiểu thư, người vừa nói cái gì vậy?

“Thu thuế.” Thời Sênh sửa lại.

“Những chuyện này, để người dưới đi là được rồi, sao người có thể đi.” Thu Thủy không đồng ý, những nơi như ở trong thôn, vừa bẩn thỉu, vừa hỗn loạn, đâu có nơi nào để tiểu thư có thể đi.

Quan trọng nhất là, tiểu thư là cô nương chưa xuất giá, làm sao có thể xuất đầu lộ diện được?

“Ở nhà ngồi chờ đợi thật vô vị, nhân cơ hội này đi xem sao, đi thôi.” Ngữ khí của Thời Sênh rất hiển nhiên, nhưng lại khiến người khác không thể phản bác.

Thu Thủy nhìn Thời Sênh, ánh mắt có vẻ đầy nghi hoặc, tại sao tiểu thư lại thay đổi một cách kỳ lạ như vậy?

Nàng ta mở miệng, định bụng khuyên giải Thời Sênh, nhìn vào ánh mắt của Thời Sênh, đôi mắt đó vẫn trong suốt như trước đây, chỉ thiếu những gợn sóng.


Đó là sự bình tĩnh mà từ trước đến nay nàng ta chưa từng thấy, không vướng bận một chút tình cảm, từ sâu trong đáy mắt toát ra một sự lạnh lùng, khiến người nhìn ớn lạnh trong lòng.

Thu Thủy đứng ngây người tại chỗ, tiểu thư sao vậy?



Thôn Bạch Hà cách huyện Bạch Hà tương đối xa, xe ngựa chạy lắc lư quá nửa buổi sang mới tới nơi được.

Thời Sênh từ xe ngựa bước xuống, bên cạnh đường là đồng ruộng, một vài người làm thuê đang thu hoạch lúa trên những thửa ruộng.

Thời Sênh vừa từ trên chiếc xe ngựa xuất hiện, đã thu hút sự chú ý của đám người kia.

Trên xe ngựa có treo tấm biển của Nguyễn phủ, đương nhiên bọn họ biết là người của Nguyễn phủ, thậm chí còn biết đến để thu thuế, nhưng khi họ nhìn thấy Thời Sênh mặc một bộ tơ lụa từ trên xe ngựa bước xuống, ai nấy đều thay đổi sắc mặt.

“Đây không phải là người hôm đó…”

“Tại sao cô ta lại bước xuống từ xe ngựa của Nguyễn phủ?”

Trước đây, Nguyễn Tiểu Dạng chưa từng tới thôn Bạch Hà. Những người làm thuê làm mướn ở đấy chỉ biết đến tên nàng chứ chưa từng nhìn mặt.

Lần trước tới thôn Bạch Hà, nàng cũng chưa tiết lộ họ tên.


Hôm đó, Nguyễn Tiểu Dạng bị thổ phỉ bắt giữ, có một số người dân nhìn thấy, lúc này lại thấy cô bước xuống từ xe ngựa của Nguyễn gia, nên đám người này sao có thể không giật mình được.

Nguyễn phủ còn là *đông gia của bọn họ.

*Đông gia: trước đây dùng để chỉ người tuyển dụng, thuê mình, hoặc chỉ người cho mình thuê đất.

Thôn trưởng thôn Bạch Hà nhanh chóng tới, nhìn thấy quản sự thu thuế trước đây đứng bên cạnh Thời Sênh, đầu óc xoay chuyển một hồi, có lẽ đã hiểu được đây là ai.

“Đông gia?” Thôn trưởng lên tiếng mang tính chất thăm dò.

“Ông chính là thôn trưởng?” Thu Thủy hỏi thay Thời Sênh, “Hãy triệu tập tất cả những người trong thôn đến đây, tiểu thư nhà chúng ta muốn thu thuế.”

Hôm thổ phỉ đến cướp thì ông ta không có ở đó, không biết bên trong còn có chuyện, lúc này nghe thấy Thu Thủy nói vậy, chỉ cảm thấy như làm khó mình, “Cái này…”

Ông ta nhìn đám thôn dân phía sau, xoa xoa tay, “Đông gia, không phải chúng tôi không nộp, do lần này Hắc Phong Trại đến cướp sạch. Bây giờ ngoài chỗ đất này ra, trong nhà chúng tôi cũng không có một chút lương thực dự trữ nào cả. Cô xem có thể hoãn lại cho chúng tôi không, cho chúng tôi qua hết mùa đông…”

Thu Thủy nhìn thôn trưởng, “Nguyễn gia làm chuyện gì cũng không tuyệt tình tuyệt nghĩa. Chúng ta biết các ngươi cũng có chỗ khó, nhưng các ngươi cũng phải nộp trước một chút chứ.”

Trong phạm vi 10 dặm 8 thôn này có không biết bao nhiêu người thuê đất, nếu như bị đám người đó nghe thấy chuyện người của thôn Bạch Hà không giao nộp thuế thì đám người đó còn làm loạn thế nào đây?

Lúc Nguyễn lão gia còn sống luôn rất khoan dung với đám người thuê ruộng đất này, năm nay không giao đủ thì có thể chờ sang năm, nhưng cũng không phải không giao chút nào.

Quy tắc mỗi nghề đều có, nếu như phá hỏng quy tắc này, thì sẽ dẫn đến hiện tượng sụp đổ hoàn toàn.

Thôn trưởng buồn rầu nói: “Thực sự là năm nay chúng tôi không có cách nào. Người trong toàn thôn đều chỉ còn dư mỗi chỗ lương thực này, có thể qua nổi mùa đông năm nay không cũng là điều khó nói. Đông gia, ngài nếu có lòng giúp đỡ thì có thể ban chút thiện tâm, năm sau chúng tôi nhất định sẽ nộp bù.”

Thu Thủy có chút xao động, đưa mắt nhìn Thời Sênh, “Tiểu thư, ngài thấy sao?”


“Trước đây các ngươi nói muốn giảm tô thuế?” Thời Sênh ghé mắt liếc nhìn thôn trưởng.

Tim thôn trưởng đập thình thịch, gương mặt khó coi, “Đông gia, bây giờ thu hoạch cả năm cũng không bằng một năm trước đây, chúng tôi cũng không có cách nào khác, nộp thuế xong, thì chẳng còn lại bao nhiêu.”

Khóe miệng Thời Sênh hơi cong lên, “Nhưng theo như ta được biết, những nhà cho thuê khác còn thu cao hơn so với Nguyễn gia nhà chúng ta.”

Nguyễn gia chỉ thu bốn phần, những nhà khác thì thu năm phần, rõ ràng là còn thấp hơn một phần.

Thôn trưởng lau mồ hôi trên trán, không biết nên trả lời ra sao, trong lòng không khỏi thầm oán trách người gây ra chuyện này là nữ chính, ngộ nhỡ đông gia không giảm tiền thuế cho họ thì phải làm sao?

“Nguyễn Tiểu Dạng!”

Một tiếng gọi từ trên thửa ruộng truyền đến, nữ chính mặc bộ quần áo rách rưới lấm lem từ dưới ruộng chạy lên, bắp chân vẫn còn dính bùn, nhìn bộ dạng nhếch nhác chẳng ra sao cả.

Thu Thủy đương nhiên nhận ra Tô Họa, trước đây từng mấy lần tìm gặp tiểu thư nhà mình. Tiểu thư tâm tính lương thiện nên không tính toán với ả ta, nhưng ả ta được đằng chân lân đằng đầu, cứ với bộ dạng ả ta là người có lý nhất.

“Tô Họa, ngươi định làm gì?” Thu Thủy chặn trước mặt Thời Sênh, “Tên của tiểu thư nhà ta để cho ngươi gọi sao?”

“Không phải tên là để cho người ta gọi à?” Tô Họa nói rất hợp tình hợp lý, “Nguyễn Tiểu Dạng, ngươi lại tới làm gì?”

Rõ ràng là Tô Họa biết nguyên chủ bị bọn thổ phỉ bắt đi, nhưng ả ta không báo quan cũng không đến báo tin cho Nguyễn phủ biết.

Trong lòng Tô Họa nghĩ, Nguyễn Tiểu Dạng là kẻ bóc lột bách tính, có người giáo huấn nàng ta thì càng tốt.

Thật không ngờ nàng ta lại trở về không một chút tổn hại gì cả.

“Thu thuế nha.” Thời Sênh mặt mày cong cong, hơi nhếch mép cười, “Đây không phải chuyện quá rõ ràng sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận