Độc Cô Dực không nói chi tiết tại sao Độc Cô Tu không biết mình rời kinh, nhưng nói cho cùng thì bây giờ hắn không thể đi khỏi Huyện Bạch Hà, nói thế nào cũng phải ăn vạ trong phủ của Thời Sênh.
Độc Cô Dực có bao nhiêu vô lại và khéo léo đưa đẩy, từ việc hắn có thể sống yên ổn trong Nguyễn phủ có thể thấy được.
Con người của Độc Cô Dực, vì bảo vệ tính mạng của mình, cái gì hắn cũng có thể làm được.
Thời Sênh e rằng cho hắn giả làm cô nương, chắc hắn cũng đồng ý.
…
Độc Cô Tu đến huyện Bạch Hà, lần này hắn không che giấu thân phận, rất nhanh chóng, người trong cả huyện Bạch Hà đều biết Nhiếp Chính Vương đến.
Thời Sênh không sợ chết, cũng vây lại xem Độc Cô Tu.
Độc Cô Dực cải trang thành một người đàn ông trung niên, đi bên cạnh Thời Sênh: “Nguyễn Tiểu Dạng, bổn vương… Ta muốn hỏi, cô đến xem hắn làm gì? Hắn rất muốn lấy mạng cô đó.”
“Thế ngươi đi theo ta đến đây làm gì?” Mẹ kiếp, tên ngu ngốc sợ chết này ở trong phủ yên ổn thì không chịu, lại chạy theo cô, bị bệnh hả!
“Ta tới xem hắn định làm gì.” Độc Cô Dực chau mày, ngó nghiêng thăm dò xung quanh, thu hút sự chú ý của những người bên cạnh.
Thời Sênh ôm trán.
Lúc mà làm trộm thì nhất định đừng nghĩ mình là trộm, phải thật bình tĩnh!
Thời Sênh lặng lẽ di chuyển sang bên cạnh.
Rời xa kẻ ngu si đần độn, yêu quý tính mạng mình.
Trong đám đông, Thời Sênh nhìn thấy Tô Họa, hình như nàng ta bị người khác lôi đi, lúc này nhìn thấy Độc Cô Tu được người người vây lấy như chúng tinh phủng nguyệt, gương mặt Tô Họa có vẻ ngơ ngác.
Độc Cô Tu và quan huyện nói với nhau một đôi câu chuyện phiếm, người đứng bên cạnh hắn liền đứng ra, làm bách tính đang ồn ào náo nhiệt bỗng yên lặng.
“Lần này vương gia đến đây, là vì tuyển tú vào cung, nữ tử trong gia đình đến tuổi đều có thể đến nha môn để báo danh.”
Câu nói này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều thấy kinh ngạc.
Tuyển tú? Tuyển tú sao lại đến huyện Bạch Hà tuyển chứ?
Sự hoài nghi này chỉ bỗng chốc hiện ra, rồi rất nhanh sau đó mọi người chỉ còn thấy vui vẻ, hứng thú, con gái của họ có thể vào cung nhận được sự sủng ái, há chẳng phải giống như bay lên trời sao.
“Tuyển tú?” Độc Cô Dực ngoáy ngoáy lỗ tai, “Tại sao ta không biết tin này?”
“Rõ ràng là mượn cớ!” Thời Sênh lườm Độc Cô Dực.
“Đương nhiên là bổn vương biết.” Độc Cô Dực không kịp sửa lại, nói xong hắn liền bịt miệng, thấy mọi người không chú ý đên, hắn mới nói tiếp: “Cô không cảm thấy cách mượn cớ này rất lạ sao?”
Mượn cớ chuyện gì không mượn, lại mượn chuyện tuyển tú...
Thời Sênh im lặng, quá nửa là vì nữ chính mà tới.
“Độc Cô Tu đã lấy cái cô... con gái của Trấn Bắc Tướng Quân gì đó chưa?” Thời Sênh đột nhiên hỏi một câu.
“Cưới rồi.” Độc Cô Dực gật đầu.
Thời Sênh thay nữ chính mặc niệm.
“Ngươi có biết tại sao Độc Cô Tu muốn cưới cô ta không?” Độc Cô Dực tiến lại sát Thời Sênh, gấp gáp muốn chia sẻ tin tức gì đó mà hắn biết cho Thời Sênh nghe.
“Binh quyền?” Trong tay Trấn Bắc Tướng Quân nắm giữ trọng binh, Độc Cô Tu lấy con gái ông ta, thì coi như nắm giữ một nửa binh quyền.
Độc Cô Dực giơ ngón tay cái lên, “Đó chỉ là một.”
Thời Sênh bĩu môi một cái, còn lý do thứ hai sao?
Độc Cô Dực gật đầu, ánh mắt như có một ngọn lửa bát quái đang cháy, chỉ thiếu một điều là trên mặt viết lên mấy chữ to đùng “Cô mau hỏi ta đi. Cô mau hỏi ta đi. Cô mau hỏi ta đi.”
Thời Sênh rất cao hứng nhưng không muốn hỏi.
Sau đó, Độc Cô Dực do không nhịn nổi, “Ta nói cho cô nghe, thực ra hắn và con gái của phủ tướng quân sớm đã lén lút qua lại với nhau dẫn đến có thai, nên không thể không cưới.”
Thời Sênh ngạc nhiên, “Sao ngươi biết?”
“Ta nhìn thấy.” Độc Cô Dực đắc ý nói.
Thời Sênh: “...” Không hiểu chuyện này có gì mà đắc ý.
“Chính là lần trước khi hắn hồi kinh, hắn tới tham dự thọ yến của Trấn Bắc Tướng Quân, có lẽ Độc Cô Tu bị cho uống thuốc, nên cùng...” Độc Cô Dực thò tay ra, đặt hai tay ngang nhau, hai ngón tay trỏ đồng thời giơ lên, rồi khép lại, hắn muốn ví dụ cho Thời Sênh hiểu, “Hơn nữa, hắn còn bị Trấn Bắc Tướng Quân bắt ngay tại trận, cô nói xem, hắn có thể không cưới sao?”
Thời Sênh im lặng không lên tiếng, cô cũng là một cô nương, nói những chuyện hở da hở thịt này với cô, thực sự hay ho lắm sao?
Nhưng tên nam chính đại nhân này lại bị người khác lừa sao?
Lợi hại thật!
Đã có thể đoán thấy cái chết của cả nhà Trấn Bắc Tướng Quân.
Độc Cô Tu đã cùng với tên quan huyện co ro cúm rúm đi vào nha môn, Thời Sênh thấy người bên cạnh Độc Cô Tu cũng dẫn theo cả nữ chính vào nha môn.
Mọi người cũng dần dần tản đi, đa số mọi người đều chạy đi loan báo tin tức tốt lành này.
Đối với rất nhiều người mà nói, tuyển tú trong cung là một chuyện đầy mê hoặc, quyến rũ, bọn họ viễn tưởng sau khi vào cung sẽ có bao nhiêu vinh hoa phú quý, nhưng sau khi vào cung mới rõ, hiện thực tàn khốc hơn rất nhiều so với những gì họ tưởng tưởng.
Không ít người dẫn theo con gái của họ đến nha môn báo danh, sau khi thông qua một vòng tuyển chọn, chỉ còn lại một vài cô nương có dung mạo xinh đẹp.
...
“Tiểu thư, tiểu thư, không hay rồi, người của nha môn nói tiểu thư phải tới nha môn.” Thu Thủy chạy như bay từ bên ngoài vào trong.
Thời Sênh từ từ mở mắt, ngọn lửa này cuối cùng vẫn cháy đến chỗ cô rồi.
Tác giả còn chưa chết mà!
“Tiểu thư, phải làm sao bây giờ? Nô tì nghe nói, những cô nương xinh đẹp đều được chọn. Với dung mạo này của tiểu thư, nhất định sẽ bị chọn.” Nếu như tiểu thư bị chọn, Nguyễn gia phải làm sao?
“Đi xem sao?” Thời Sênh từ từ đứng dậy, cô vuốt vuốt chiếc váy hơi có nếp nhàu, vừa kiêu ngạo vừa hung hăng nói, “Đi xem đám ngớ ngẩn này định làm gì ta.”
“Tiểu thư, tiểu thư không thể đi!” Thu Thủy chặn trước mặt Thời Sênh, hốc mắt đỏ hoe.
“Ta không đi, bọn chúng sẽ không để yên.” Thời Sênh xoa đầu Thu Thủy, “Hãy ở nhà đợi tin của ta, bọn chúng không dám làm gì ta đâu.”
“Tiểu thư.” Thu Thủy rưng rưng nước mắt, nàng ta chỉ cần chớp mắt là nước mắt lăn dài xuống má.
Thời Sênh cười nhẹ rồi vòng ngang qua Thu Thủy.
Thu Thủy nghiến răng cắn chặt môi rồi chạy đuổi theo Thời Sênh.
Thời Sênh cũng không ngănnàng ta lại, để cho nàng ta đi theo mình.
Lúc này, vẫn có mấy cô nương quẩn quanh nha môn. Mấy người này đều không được chọn, nhưng họ có chút không can tâm.
Thời Sênh vừa xuất hiện, đám người này bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ rồi thì thầm với nhau về Thời Sênh.
“Nhìn đi nhìn đi, người của Nguyễn gia cũng đến rồi.”
“Cô ta... có lẽ sẽ được chọn?”
“Cái đó còn phải nói, các ngươi nói xem, nếu Nguyễn Tiểu Dạng tiến cung thì Nguyễn gia phải làm sao?”
“Gia sản lớn như vậy, nếu không có Nguyễn Tiểu Dạng, có thể sẽ bị người khác...”
Thời Sênh không thèm nhìn mà bước ngang qua đám người đó, Thu Thủy có vẻ hơi tức nhận, nhưng nhìn qua mấy người đi liền biết bọn họ đang ăn nói huyên thuyên.
Lúc bước vào nha môn, Thời Sênh nhìn thấy một người quen.
Đinh Hương.
Cô ta được nha hoàn dìu đỡ, khóc lóc như mưa, đứng bên cạnh một người đàn ông trung niên, có lẽ là cha của Đinh Hương, gương mặt ông ta lúc đó cũng rất khó coi.
Đinh Hương đẩy nha hoàn ra, rồi nắm lấy cánh tay của cha, thút thít nghẹn lời, “Cha, con không muốn tiến cung, con đã có hôn ước với Hạ nhị công tử.”
“Con gái à... Cha... cũng không có cách nào khác!” Đinh lão gia thở dài, những bách tính bình thường như bọn họ thì có thể có được cách gì chứ?
Dân không thể đấu lại được với quan.
“Cha...”
Đinh lão gia vẫy tay, “Vào trong trước đi, cha sẽ nói với đại nhân...”
Đinh Hương vừa khóc thút thít vừa tiến vào bên trong, đúng lúc Thời Sênh bước vào nha môn. Cô ta ngẩng đầu liếc nhìn Thời Sênh. Có lẽ cảm nhận được đồng bệnh tương lân, nên Đinh Hương không lên tiếng phản kháng mà lặng lẽ cúi đầu.