Thời Sênh dẫn theo Thu Thủy vẫn còn đang ngơ ngác rời đi. Những người muốn ngăn Thời Sênh lại, nhưng thấy cô khua kiếm lên liền vội vàng tản ra.
Thanh kiếm hàn khí bức người này nếu như chém lên người bọn họ thì bọn họ có thể sống nổi sao?
“Tiểu thư...” Thu Thủy đi từng bước từng bước theo Thời Sênh, “Chúng ta đắc tội với Độc Cô Tu, không biết có sao không?”
“Đương nhiên có chuyện.” Đắc tội với nam chính đại nhân rồi, lại còn có thể yên ổn mà sống sao?
“Cái này... Chuyện này phải giải quyết thế nào?” Thu Thủy sốt ruột, “Chúng ta phải mau chóng rời khỏi huyện Bạch Hà, ra ngoài tránh một chút.”
Thời Sênh bình tĩnh nói, “Bên ngoài đều là người của Độc Cô Tu, ngươi có thể chạy đi đâu?”
Người mà cô đắc tội đều có thể nắm tay thành một vòng quanh vũ trụ này, một tên Độc Cô Tu thì sợ cái quái gì!
Cùng lắm thì là chết.
[…] Ký chủ, suy nghĩ này của cô thực sự vô cùng nguy hiểm!
#Ký chủ nhà ta luôn luôn coi nhiệm vụ là trò chơi, chết rồi có thể sống lại, treo máy chờ, rất vội#
Thu Thủy lo lắng đến mức tay chân khua khoắng loạn xạ, trong lòng hoàn toàn hoảng loạn.
Về đến Nguyễn phủ, Thời Sênh để Thu Thủy đi nghỉ trước, Thu Thủy làm gì còn tâm tư nào để mà nghỉ ngơi được chứ, nàng ta cứ quay đi quay lại bên cạnh Thời Sênh, đưa ra đủ các loại ý kiến.
Đến một nơi xa xôi như huyện Bạch Hà cũng đều biết tới Nhiếp Chính Vương. Hôm nay tiểu thư lại giết người của hắn trước mắt hắn. Hành động bất kính như vậy, liệu Nguyễn phủ có còn đường sống hay không?
“Tiểu thư, sao tiểu thư vẫn có thể bình tĩnh như vậy, hãy mau nghĩ cách đi.”
Thời Sênh mệt mỏi, có cách gì nữa chứ, đắc tội thì cũng đắc tội rồi, “Hay là ngươi về quê thôn trang đi?”
Thu Thủy tròn mắt, “Còn tiểu thư thì sao?”
Nàng ta về thôn trang thì có tác dụng gì?
“Ta phải tạo phản!”
Không phải Độc Cô Tu muốn làm Hoàng đế sao?
Cô càng không thể cho hắn làm.
Dù sao ngươi không cho ta sống yên ổn, ta cũng sẽ không để ngươi sống yên ổn.
Có họa cùng chịu mới đúng lý chứ.
Lúc Độc Cô Dực đi vào cửa, đúng lúc nghe thấy câu nói này, cả người loạng choạng, suýt chút nữa đụng trúng chiếc bình hoa bên cửa.
Độc Cô Dực đỡ lấy chiếc bình hoa, “Nguyễn cô nương, câu nói này cũng có thể nói bừa sao?”
Thu Thủy kinh hãi quay người lại, nói ấp a ấp úng, “Độc Cô công tử... Tại sao người có thể tùy tiện xông vào khuê phòng của tiểu thư vậy chứ?”
Độc Cô Dực vô tội, hắn không muốn xông vào, nhưng nghe thấy câu nói này của Thời Sênh, nên hắn khiếp sợ mà phải xông vào.
“Khu khụ...” Độc Cô Dực ho khan một tiếng, hắn đặt bình hoa xuống, quay người ra ngoài rồi thò tay gõ cửa.
Thời Sênh: “...” Tên ngu si.
Thu Thủy muốn ngăn Độc Cô Dực lại, nhưng Độc Cô Dực đã tự động bước vào trong.
Hắn bước vài bước tới trước mặt Thời Sênh, ngạc nhiên hỏi, “Nguyễn cô nương, ta nghe nói, hôm nay cô đã xử lý người của Nhiếp Chính Vương ở nha môn?”
“Thông tin của ngươi cũng nhanh nhạy đó.” Thời Sênh nhìn hắn với ánh mắt thâm sâu.
Độc Cô Dực không có gì phản bác, “Lần này cô đắc tội lớn với Độc Cô Tu rồi.”
“Ồ”
“Phản ứng này là có ý gì?” Độc Cô Dực không hiểu, “Cô không sợ Độc Cô Tu đối phó với Nguyễn phủ sao? Một mình cô có thể chạy được, nhưng cả Nguyễn gia có bao nhiêu người như vậy thì có thể chạy được sao?”
“Tại sao phải chạy?”
“Tại sao lại không phải chạy?” Đó là Độc Cô Tu đó! Nhiếp Chính Vương! Một Nhiếp Chính Vương mà chỉ cần chau mày một cái thì máu chảy thành sông!
Thời Sênh ngáp một cái, “Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, nếu như ta bị Độc Cô Tu hại chết, vậy có nghĩa là kỹ năng của ta không bằng hắn, vậy thì ta chả có gì để nói.”
Khóe môi Độc Cô Dực giật giật, “Không ngờ cô nghĩ thoáng như vậy.”
Thời Sênh cười tự tin, “Bởi vì ta biết, ta không thể nào bị một tên ngu si đần độn hại chết được.”
Độc Cô Dực: “...”
Nếu Nhiếp Chính Vương là tên ngu đần thì bọn họ là gì?
“Ta thấy rất lạ, sao cô lại có thể tự tin như vậy?” Độc Cô Dực nghĩ rất lâu mới có thể nói ra câu này.
Thời Sênh nhìn Độc Cô Dực, môi hơi cong lên, “Trời sinh.”
“Khụ khụ...” Độc Cô Dực bị sặc nước bọt, hắn quay đầu nhìn Thu Thủy, “Tại sao tiểu thư nhà các ngươi sống đến bây giờ mà không bị ai đánh chết chứ?”
Thu Thủy: “...” Trước đây tiểu thư không như vậy, kể từ sau lần đó, thành ra kỳ lạ khó hiểu như thế.
Nàng ta luôn có cảm giác tiểu thư chịu sự đả kích nào đó, nhưng với bộ dạng như bây giờ của tiểu thư thì đâu có bị kích động gì đâu, đơn giả là bị điên rồi.
“Không phải, ta nói là, Nguyễn Tiểu Dạng ngươi thực sự muốn tạo phản?” Câu nói của Độc Cô Dực lại quay ngược trở lại vấn đề lúc đầu.
Nói tới tạo phản mà Vương gia lại thấy vui vẻ hứng thú, có lẽ cũng chỉ có một mình tên ngớ ngẩn Độc Cô Dực này thôi.
“Không muốn.”
Độc Cô Dực trừng mắt, “Cô vừa nói mà!”
“Ngươi nghe nhầm rồi.” Mặt Thời Sênh nghiêm nghị.
Độc Cô Dực nhìn Thu Thủy, ý ngầm hỏi, bổn vương thực sự nghe nhầm sao?
Tai hắn rất thính, làm sao có thể nghe nhầm chứ?
Thu Thủy không dám gật đầu cũng không dám lắc đầu, đầu cúi xuống không lên tiếng.
Độc Cô Dực không tin, chắc chắn hắn không nghe nhầm, “Vậy vừa rồi cô nói cái gì?”
Thời Sênh rất nghiêm túc, “Trừ khử gian thần, bảo vệ chính nghĩa.”
[…] Ký chủ, lúc cô nói câu này, cô không cảm thấy hổ thẹn sao?
Bốn chữ bảo vệ chính nghĩa mà cô cũng có thể nói ra được, bản Hệ thống thực muốn đập một đống loạn mã vào mặt cô. Cô có biết bốn chữ bảo vệ chính nghĩa này viết như thế nào không?
Độc Cô Dực nghi ngờ mình đã nghe nhầm, “Nguyễn tiểu thư, cô nói lại lần nữa?”
Thời Sênh trợn tròn mắt, “Ngu ngốc.”
Độc Cô Dực thấy tổn thương, không được, hắn không thể nói chuyện tiếp được với nữ nhân này, sớm muộn gì cũng bị mắc bệnh tim thôi.
...
Độc Cô Tu hành động rất nhanh. Tất cả các cửa tiệm trong huyện Bạch Hà của Nguyễn gia đều đồng thời bị niêm phong, lý do niêm phong là, mạo phạm Độc Cô Tu.
Bách tính trong huyện Bạch Hà đều ngạc nhiên, Nguyễn gia này đã làm gì vậy?
Người làm ở các cửa tiệm của Nguyễn gia đa phần đều bị bắt, và bị nhốt trong đại lao của nha môn. Nguyễn phủ cũng bị quân của Độc Cô Tu bao vây, nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Nguyễn phủ hoảng loạn.
Chính chủ Thời Sênh lại nhàn nhã thong thả đi từ sân sau sang sân trước, người hầu hoảng loạn, thấy dáng vẻ bình thản của Thời Sênh, bọn họ lại trấn tĩnh lại.
“Chắc chắn tiểu thư có cách.”
“Ừ ừ, tiểu thư lợi hại như vậy, chúng ta tin tiểu thư.”
“Tin tưởng tiểu thư.”
Người hầu lấy lại tinh thần, ánh mắt yên tĩnh như mặt hồ không gợn sóng của Thời Sênh nhìn lướt qua bọn họ, môi hơi cong cong, “Cần làm cái gì thì làm cái đó.”
Đám người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời hành lễ, “Vâng, thưa tiểu thư.”
Thời Sênh chầm chậm bước rới cửa lớn, người hầu canh cửa run rẩy hoảng sợ, sợ đám người bên ngoài xông vào.
Thời Sênh xuất hiện, đám người hầu này mới thở phảo nhẹ nhóm, “Tiểu thư.”
“Mở cửa.”
“Cái...” Người hầu chưa hiểu, bên ngoài là cả một đội quân đao binh đầy đủ.
Thời Sênh nhìn hắn, tên người hầu lập tức cúi đầu, “Dạ.”
Hai tên người hầu hợp sức mở cửa.
Khung cảnh bên ngoài dần dần hiện ra sau cánh cửa lớn, cho đến khi tất cả đều nằm trong tầm mắt của Thời Sênh.
Đội quân mặc áo giáp vây chặt lấy Nguyễn phủ, phía xa xa là bách tính vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Nguyễn phủ.
Cánh cửa lớn của Nguyễn phủ mở ra, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào phía bên trong cánh cửa.
Một bóng người màu xanh thẫm từ từ xuất hiện trước mặt mọi người.
Một thiếu nữ dung mạo thanh tú, xinh đẹp đang khoanh tay trước ngực ngực, cửa mở ra khiến tà váy cô bay nhẹ theo gió, chuỗi ngọc ở eo đong đưa nhẹ nhàng, ánh mắt bình tĩnh nhìn ra ngoài, dường như cái mà cô đối mặt không phải là một đội quân bao vây bắt người.