Đứa bé trong bụng người phụ nữ kia không giữ được. Độc Cô Tu lững thững đến muộn, nghe người hầu bẩm báo xong, hắn chỉ nhìn Tô Họa một cái rồi lên xe ngựa.
Tô Họa mở miệng, gọi tên Độc Cô Tu không thành tiếng.
Hắn ôm người phụ nữ xuống, gương mặt người phụ nữ trắng bệch, tay ôm lấy vạt áo Độc Cô Tu, “Vương gia, con của thần thiếp.”
“Sẽ có thôi.” Ngữ khí an ủi của Độc Cô Tu không hẳn là dịu dàng ấm áp, nhưng cũng không coi là lạnh lùng.
“Đều là lỗi của thần thiếp.” Người phụ nữ khóc hu hu, giọng nói đau khổ khôn cùng, đứt từng khúc gan khúc ruột.
Độc Cô Tu không lên tiếng, hắn ôm lấy người phụ nữ đi vào nha môn.
Thời Sênh không hiểu rõ lắm, ngồi xe ngựa không phải tốt hơn sao? Tại sao phải ôm đi?
Tô Họa bị áp tải đi phía sau.
Bách tính vây quanh xem cũng đi theo đến cửa nha môn, nhỏ to bàn luận về chuyện vừa xảy ra.
“Người vừa rồi chính là Vương phi sao? Là người Nhiếp Chính Vương đã cưới?”
Huyện Bạch Hà là một khu tương đối xa xôi, mùa đông cũng vừa đi qua, có rất nhiều thông tin vẫn chưa truyền đến.
“Đó là Vương Phi, Nhiếp Chính Vương còn đích thân tới đón, nhất định không sai.”
“Vậy Tô Họa là gì?’
“Hồ ly tinh, quyến rũ Vương gia. Bây giờ Vương phi đến rồi, lại còn làm mất đứa con trong bụng Vương Phi, sẽ thảm lắm đây.”
Thời Sênh hai tay ôm ngực, từ từ rút khỏi đám đông.
“Nguyễn Tiểu Dạng.” Độc Cô Dực gọi tên cô, rồi bước đuổi theo, “Tại sao cô biết Vương Phi đến?”
“Nghe có người nói vậy” Thời Sênh trả lời như vậy.
“Nghe ai nói?” Độc Cô Dực thấy kỳ lạ, hắn chỉ vừa mới nhận được tin này, sao nàng lại có thể biết sớm hơn hắn?
“Không biết.” Cô thực sự không biết. Lần trước khi cô ra ngoài, nghe một nhóm thương nhân đang nói chuyện, trên đường gặp một nhóm người, ngựa hộ tống người trong tiều đình, còn có một người phụ nữ dung mạo xinh đẹp.
Cô liền đi theo đường mà nhóm thương nhân đang nói, chuyện sau đó chẳng phải biết rồi sao?
Vương Phi chính thức của Độc Cô Tu tới rồi, cái này không phải là sẽ ngược tới mức Tô Họa phải choáng váng sao?
...
Tô Họa đã bị nhốt vào trong nhà lao mấy ngày liền. Hằng ngày, ngoài người mang cơm cho nàng ta thì nàng ta không được gặp bất cứ ai.
Hôm nay khi trời vừa sáng, nàng ta đã bị người đưa đi, chẳng nói câu gì mà đánh nàng ta 20 trượng.
20 trượng đối với một cô nương mà nói, tuyệt đối có thể lấy mạng.
Tô Họa hơi thở yếu ớt, bị nhấc lên cho về căn phòng trước đây nàng ta ở. Tô Họa đau đến ngất đi, đến lúc nàng ta tỉnh dậy thì mông vẫn đau rát như xát ớt vào vậy
Nhất thời, nàng ta không kiềm chế được, nước mắt cứ vậy rươi xuống lã chã.
“Đừng khóc.” Bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói, hai bàn tay ôm lấy mặt nàng ta, “Xin lỗi A Họa, để nàng phải chịu ấm ức rồi.”
“Độc Cô Tu...” Giọng Tô Họa khàn khàn, “Đứa bé đó...”
Thực sự không còn nữa?
“Ta không biết nàng ta mang thai. Ta cũng không có ý đẩy nàng ta, là nàng ta đánh ta trước.” Tô Họa nói năng lộn xộn.
“Ta biết.” Độc Cô Tu lau nước mắt cho nàng ta, “Không phải lỗi của nàng.”
Độc Cô Tu cúi người hôn Tô Họa. Tô Họa được hôn nên quên cả khóc, vết thương trên người cũng dường như biến mất, cổ họng nàng ta chỉ phát ra những âm thanh nghẹn ngào nho nhỏ.
Cho đến khi Độc Cô Tu buông nàng ta ra, Tô Họa mới nắm lấy tay hắn hỏi, “Chàng có vợ rồi?”
Độc Cô Tu trầm lặng một hồi, gật đầu, nhưng nhanh chóng giải thích, “Ta không thích nàng ta. A Họa, nàng yên tâm, cố gắng đợi thêm một thời gian nữa, ta sẽ bỏ nàng ta.”
Độc Cô Tu nói rất nhiều, lại kể cho Tô Họa nghe về hoàn cảnh của mình, mặc dù Tô Họa hơi khó chấp nhận nhưng vẫn nắm chặt không buông.
Hằng ngày, Độc Cô Tu đều đến thăm Tô Họa, đích thân bôi thuốc cho nàng ta. Lúc bôi thuốc, Độc Cô Tu còn cố tình đụng chạm.
Tô Họa không thể cử động, chỉ có thể nằm để Độc Cô Tu sàm sỡ.
“Độc Cô Tu, chàng có thể bôi thuốc cẩn thận một chút không?” Tô Họa nằm sấp người, gương mặt đỏ ửng.
Ngón tay Độc Cô Tu dừng lại ở chỗ riêng tư của Tô Họa, hắn ngả người thở vào bên tai Tô Họa, “Không phải A Họa cũng rất thích sao?”
Mặt Tô Họa lại càng đỏ hơn, nàng ta kéo chiếc chăn ở bên cạnh đắp lên người, “Ta không sao rồi, không cần chàng bôi thuốc cho ta nữa.”
“Không sao rồi?” Độc Cô Tu nhướng mày nhìn Tô Họa.
“Không sao rồi. Không sao rồi.” Tô Họa vội vàng lắc đầu.
“Nếu đã không sao rồi...” Độc Cô Tu kéo dài câu nói, lật người lên giường. Trong lúc Tô Họa còn đang ngơ ngác kinh ngạc, hắn đã lột sạch đồ trên người nàng ta xuống.
Ngoài cửa, người phụ nữ gương mặt trắng bệch, lặng lẽ nghe những âm thanh từ trong phòng vọng ra.
“Vương Phi, phải giữ gìn sức khỏe.” Nô tì dìu cô ta lên tiếng nhắc nhở.
Trên gương mặt người phụ nữ ấy là một nụ cười nhạt, cô ta cất bước đi.
...
Tô Họa không có ở cửa tiệm, Thời Sênh dẫn theo đám người hầu của Nguyễn phủ đến đuổi đám người kia, kẻ nào không đi thì trực tiếp đuổi đánh, cô cũng không cần buôn bán, trực tiếp cho đập nát những cửa tiệm đó.
Chuyện Thời Sênh đập phá cửa tiệm nhanh chóng truyền đến tai Tô Họa và Độc Cô Tu. Độc Cô Tu bị Vương Phi làm phiền, không sao trốn đi được, nên Tô Họa đành một mình đi.
Lúc Tô Họa đến, Thời Sênh đang đập phá cửa tiệm cuối cùng.
“Nguyễn Tiểu Dạng, ngươi làm cái gì? Dừng lại!” Tô Họa chen ngang qua đám người. Thấy cửa tiệm của mình đã bị phá tan nát, nàng ta hét lớn với Thời Sênh, “Nguyễn Tiểu Dạng, ngươi dựa vào cái gì mà đập phá cửa tiệm của ta.”
“Của ngươi?” Thời Sênh cười cười nhìn Tô Họa, “Ngươi có khế ước không?”
Độc Cô Tu cho ngươi, ngươi thực sự nghĩ là của ngươi?
Thời Sênh giơ tờ khế ước trong tay mình lên, “Giấy trắng mực đen đều viết rằng, những cửa tiệm này đều thuộc về Nguyễn gia ta. Ta đập đồ của nhà mình, liên quan gì đến ngươi!”
“Những cửa tiệm này đều bị niêm phong rồi, đã sung công, sớm đã không phải là của ngươi nữa rồi.” Tô Họa nói lớn.
Thời Sênh hừ hừ, ánh mắt bình lặng không gợn sóng nhìn Tô Họa, “Độc Cô Tu là cái quái gì? Mà dám niêm phong đồ của ta?”
“Nguyễn Tiểu Dạng, ngươi đừng có coi thường vương pháp.”
Chân mày Thời Sênh giãn ra, cô cười lớn, “Đánh ta đi.”
Làm cặn bã, bản cô nương thấy mình lại thăng cấp rồi.
Ôi, chẳng có cách nào làm người tốt.
[…] Không hiểu Ký chủ ngu ngốc nhà mình đắc ý cái gì, cặn bã thì rốt cuộc có gì đáng để đắc ý chứ?
“Ngươi...” Tô Họa chỉ vào mặt Thời Sênh, sắc mặt đanh lại.
Nàng ta nhìn cửa tiệm phí sau bị đập phá chẳng còn hình thù gì rồi lại hung hăng cuồng vọng ngước nhìn Thời Sênh. Lúc này Tô Họa chỉ muốn giết chết nữ nhân này.
Nàng dựa vào cái gì mà đạp đổ thành quả lao động của mình?
Tô Họa phải kìm nén lắm mới không bật khóc, “Nguyễn Tiểu Dạng, ta và ngươi thề không đội trời chung.”
“Chào mừng gia nhập đại quân kẻ thù của ta.” Thời Sênh dang rộng hai tay, “Nhưng mà ngươi phải xếp hàng, người muốn giết ta nhiều lắm.”
Tô Họa: “....”
Thời Sênh vẫy vẫy tay, dẫn theo đám người vừa đập phá cửa tiệm rời đi. Người đứng xem giống như là trốn bệnh vậy, liền dẹp ra nhường đường cho họ.
Tô Họa căm hận trừng mắt nhìn theo phía sau lưng Thời Sênh. Nàng ta nghiến răng cắn môi, “Nguyễn Tiểu Dạng.”
Tô Họa hồn bay phách lạc quay trở về, vừa vào tới nha môn liền bị người của Vương Phi gọi đi.
Vương Phi ngồi ngay ngắn ở ghế chính, uống trà một cách cao quý nho nhã.
Tô Họa đứng ở giữa, Vương Phi cũng không nói gì ngay, chỉ chậm rãi uống trà, sau đó mới lên tiếng, “Muốn hầu hạ Vương gia, ngươi phải học phép tắc, không thể giống như nha đầu nhà quê, làm mất mặt Vương gia.”